Mặt trời cứ lên khoảng lưng chừng, thời điểm đã vào gần 9 giờ.
Cố Y Thư mệt mỏi mở mắt, đôi mắt nhập nhèm nhìn. Vẫn khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc. Lớp vải che cửa kính khép hờ, không để ánh sáng gắt hướng đến phía cô.
Trông thấy sự tỉnh lại, một giọng nói nữ nhân liền vang lên. Cố Y Thư đảo mắt, vậy mà là nữ hầu lúc trước.
“Ông chủ bảo khi nào tỉnh lại, cô hãy thay đồ rồi đi xuống bên dưới. Đồ ăn chuẩn bị sẵn, cả xe chở cô về.”
Nữ hầu đó nói một lúc rồi dừng lại, như ngẫm nghĩ thứ gì. Kế đó đưa tay chỉ về một hộp thuốc bên cạnh giường.
“Ông chủ còn căn dặn, cô phải uống hết thuốc. Mỗi ngày ba cữ, sáng trưa chiều. Đều có ghi lại trên tờ giấy.”
Người đàn ông này, chu đáo quá mức với một tình nhân như cô?
Cố Y Thư nghi hoặc, vươn tay lấy thuốc. Bàn tay không quên cầm lấy tấm chăn, nhìn xuống cơ thể mình bên dưới. Vẫn là không một mảnh vải. Chỉ là lúc này, cô mới phát hiện ra vết bầm ngay phần bụng, nơi mà trước đó vẫn chẳng hề có lấy.
Vị trí này, chính là vị trí va đập mạnh hôm qua, hơn thế khi đưa tay chạm cảm nhận một lớp ươn ướt nước đã được bôi thuốc đủ đầy. Chẳng lẽ, Thẩm Triết Quân biết cô bị thương.
Bản thân hiện tại, cơ thể đã tốt lên rất nhiều. Không cảm giác được sự khó chịu hay đau bụng. Gần như hai ngày tại đây khi cô ngủ quên, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-anh-re-la-tinh-nhan/3598770/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.