Từ đầu Liên Dịch đã không giống với oán hồn bình thường, anh là sát thể trời sinh, lại chết bất đắc kỳ tử vì cấm chế, oán khí và sát khí quá nặng sẽ ăn mòn anh.
Anh vốn nên trở thành mối tai họa không thể tránh khỏi, chẳng dám tưởng tượng sẽ tạo ra bao nhiêu thương vong.
Thế nhưng sau khi chết, anh chỉ làm đúng hai chuyện.
Giết Tạ Vận, và bắt cóc Nam Đăng.
Cho dù ở dưới tình trạng nửa mất khống chế, anh cũng chưa bao giờ hại người, không có dục vọng cắn nuốt, thậm chí còn bảo vệ Nam Đăng thật tốt.
Anh hoàn toàn áp chế được sát khí tiết ra bên ngoài, khôi phục thần trí, mà thoạt nhìn không khác gì người bình thường.
Điều này quả thực mới thấy lần đầu...... Nếu không phải tận mắt chứng kiến, sẽ chẳng ai dám tin.
Lâm Cửu nhớ đi nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Liên Dịch trước đó không lâu, bề ngoài, thần sắc, giọng điệu lúc nói chuyện của anh.
Giống như thoát khỏi trạng thái hồn thể, lại đan xen giữa hồn thể và người sống.
Không phải người cũng chẳng quỷ...... Lẽ nào là Thần chăng?
Mà Địa Phủ bị hủy diệt, ba thần trống một ghế.
Lâm Cửu lại ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng bên cửa sổ từ trên cao nhìn xuống, đứng tại chỗ giao thoa giữa ánh đèn và bóng tối.
Thần Quỷ...... Liên Dịch.
Hắn lẩm nhẩm mấy từ này, trong lòng nổi lên một loại cảm giác vui mừng như kết cục đã định.
Tất cả oán hồn hóa thành sương mù tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bat-tieu-u-linh-quy-hiem/3379364/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.