Hắn theo đó nhìn qua, chỉ thấy trên cổ Ngôn Từ có một dấu màu đỏ không to không nhỏ.
Kẻ đầu têu Giang Hằng mặt không đỏ tim không đập, khẽ ho khụ khụ: "Không có gì, chỉ là thấy chỗ đó của em rất trắng, nên cuối cùng anh muốn gặm một gặm."
Ngôn Từ: "...."
Cậu cầm thẻ phòng mình quay đầu cho hắn ánh mắt khinh bỉ, đi ra ngoài trước. Lúc này hai người mới ung dung đến muộn, người ở dưới cơm nước đã gần xong, đang ngồi nói chuyện. Chén dĩa trên bàn đã được dọn sạch chỉ còn cặn. Giang Hằng đi thẳng đến bàn ăn, gọi hai món rồi mới chậm rãi đi theo Ngôn Từ.
Giản Chinh đang ôm Nặc Nặc chơi trò ngón tay, tâm tình huấn luyện viên Vu khá tốt đang uống nước chanh với A Mãnh. Khi Giang Hằng đến gần ánh mắt mọi người liền thay đổi, A Mãnh cắn miếng bánh rau củ chiên kinh ngạc hỏi: "Sao 2 người bây giờ mới quay về, đang ở trên..."
"Đợi chút..." Từ góc độ của Giản Chinh, nhìn Ngôn Từ cứ như bị bắt nạt vậy, khóe mắt hồng hồng, tai với gò má cũng đỏ một cách kỳ lạ, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạ lùng. A Mãnh khó tin nhìn Giang Hằng: "Đội trưởng, chắc không phải là anh ở trên đó bắt nạt Giang Hằng đó nha?"
Vu Phong Hoa cắn hạt dưa, vẻ mặt như xem kịch: "Tôi cũng hiếu kì đấy, 2 người ở trên trển làm gì? Nặc Nặc còn đang ở đây, lâu như vậy còn chưa xuống nữa?!"
Hai người đều có tật giật mình, Ngôn Từ dùng sức ho khụ khụ, ánh mắt trốn tránh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-muoi-pubg/1120186/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.