Trong phòng im phăng phắc.
2 giây sau, Ngôn Từ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: "Giang Hằng... Phụt!"
Phòng trực tiếp bị gợi lại cũng cười, tất cả đều nhớ đến sự cố hơn 1 năm trước kia. Giang Hằng chọn mạo hiểm, vì bình thường hắn chưa bao giờ nấu cơm, cho nên Giản Chinh mới muốn hãm hại hắn một lần.
Cuối cùng kết quả lại bị Giang Hằng hại lại, phòng bếp một đống bừa bộn, chảo đã dùng để nấu kia hoàn toàn hỏng.
Sau này khi giao việc nhà, Giang Hằng không bao giờ đi nấu cơm nữa. Đương nhiên, đồng đội cũng không dám để hắn nấu. Lúc Ngôn Từ cười là lấy tay che môi, một bộ dáng cười trộm. Giang Hằng càng nhìn bộ dáng này thì càng muốn trêu chọc một chút, vươn bàn tay to lớn vòng qua cổ cậu, lạnh lùng nói: "Cười anh?"
Giọng nói có ý trêu chọc, Ngôn Từ đương nhiên là không đau.
Nhưng trước giờ cậu luôn sợ nhột, cong người về phía sau ghế: "Anh đừng đụng em, hahahaha...."
Càng bị hắn thọt lét cậu càng cười lớn hơn, Giang Hằng cười như ác quỷ, cố ý gãi chỗ mẫn cảm của cậu. Giọng Ngôn Từ không khống chế được nữa, đành phải cầu xin tha thứ: "Đừng, đừng đùa nữa... Em không có cười!"
Ngôn Nặc ở xa xa mới ăn xong bánh trứng thì phát hiện ba ba bé bị bắt nạt, lập tức nhảy từ trên ghế xuống: "Daddy sao cha lại bắt nạt ba ba!"
【Daddy... Phụt hahahahah thật sự là 1 nhà 3 người】
【Phía chính chủ phát đường, Á Á Á Á!】
Lúc này Ngôn Từ mới được hắn buông tha, mặt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-muoi-pubg/1120179/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.