Lúc nói cảm ơn với người ta, cũng phải nhìn mắt hắn.
Ngôn Từ cẩn thận cúi đầu chấm nước tương, khi ăn thì lại bất cẩn dính vết bẩn bên môi, cậu khẽ vươn đầu lưỡi liếm liếm, đôi môi hồng nhạt của cậu bỗng nhiên biến thành màu hơi đỏ tươi. Giang Hằng trên tay còn cầm hàu cũng quên ăn, nhìn môi cậu mà ngây người.
Theo động tác liếm môi của Ngôn Từ mà miệng lưỡi Giang Hằng càng ngày càng khô khốc nuốt nước miếng. Nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn, thầm mắng: "Mẹ nó."
Hắn cúi đầu phẫn hận cầm dao nĩa cào thịt tôm hai lần, nuốt thịt tôm màu trắng nhạt như nước cốc vào. Giang Hằng nhìn thoáng qua đống hàu ở trên dĩa kia, bây giờ bị ép đến nỗi không dám giở trò thăm dò, trong lòng vô cùng khẹn khuất. Hắn tức giận thầm mắng mình tại sao lại gọi món hàu đó?!
Ngôn Từ cũng không thưởng thức món đó, càng đừng nói tới Nặc Nặc mới 4 tuổi. Đồ trên bàn vẫn bất động, sau đó Ngôn Từ mới phát hiện có gì đó không thích hợp hỏi: "Sao lại không ăn hàu? Không phải hồi nãy anh gọi à."
"Anh..." Giang Hằng cứng họng, vì không muốn ở trước mặt Ngôn Từ lãng phí đồ ăn, vội vàng gật đầu: "Nãy quên ăn."
Hắn chịu đựng cả người nóng ran, oanh liệt cầm hàu ăn.
Cuối cùng hơn nửa đĩa hàu đều vào bụng Giang Hằng.
Cho đến khi thật sự ăn không nổi nữa, Giang Hằng mới cầm khăn giấy lau khóe miệng. Ăn thêm chút cơm, Ngôn Từ ăn no đến một cọng lông cũng không sao, còn Giang Hằng lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-muoi-pubg/1120168/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.