Khó như vậy mà cũng bị bọn họ phát hiện à? Ngôn Từ lập tức có hơi sợ hãi, vừa mở miệng định giải thích thì Giang Hằng đang ôm Ngôn Nặc đã đánh gãy cậu, vẻ mặt lạnh nhạt trở lại: "Cậu đừng có nói lung tung, đây là con Ngôn Từ, nếu giống thì cũng phải là giống em ấy."
"Được rồi." Giản Chinh gãi đầu, u sầu đi lấy ly nước.
Ngôn Từ với Giang Hằng ngồi ở hai đầu sô pha, lúng túng không biết phải nói cái gì. Nửa ngày sau, A Mãnh lại từ trong phòng đi ra, thấy đứa nhỏ trong lòng Giang Hằng thì đột nhiên hét lên: "Lão đại! Anh có con khi nào vậy?!"
"Cút đi!" Giang Hằng cười mắng: "Ông đây sao lại có con được! Cậu chưa tỉnh ngủ đấy à?"
Lời còn chưa nói xong, Ngôn Từ đã ho khan, Giang Hằng vội vàng nhìn về phía Ngôn Từ: "Sao vậy, không thoải mái à?" Dứt lời thì hắn nhìn Ngôn Nặc đang ở trong lòng mình chơi xếp gỗ rồi cười nói: "Có phải vì con em đang ở chỗ anh nên em, đau lòng?"
"Sao lại vậy được!" Ngôn Từ lắc đầu, ngượng ngùng uống hớp nước. Cậu bất đắc dĩ nhìn Ngôn Nặc không phản kháng gì cả, thậm chí còn an ổn trong lòng cha bé như vậy được, đột nhiên không nói nên lời. Hai cha con còn chẳng cần nhận nhau mà đã ở chung hòa thuận như vậy rồi...
Hơi oán thầm mấy câu, cậu mới nhìn xung quanh, tất cả cửa phòng đều mở, duy nhất chỉ không có bóng dáng Tống Mộc. Mặc dù bây giờ không phải thời gian huấn luyện, nhưng bọn họ không phải lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-muoi-pubg/1120167/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.