Chương trước
Chương sau
Đường trở về vẫn như cũ.
Ngôn Từ đi bên trái hắn, khẩn trương đến trong lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi. Bóng dáng 1m9 cao lớn đi trên con phố rộng, hai người bước đi chung một nhịp, khoảng cách rất gần. Lúc này cậu sợ đến mức không dám nhìn người ta, trong lòng như thiêu đốt.
Giang Hằng lấy tư thế vừa nãy mà ôm vai cậu, rồi nói: "Có thể nói với anh, chuyện 4 năm nay của em không?"
"Chuyện 4 năm nay?" Ngôn Từ lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn: "Không phải anh... từng hỏi em rồi à."
Theo lời em ấy nói chắc là lúc mình chất vấn chuyện kết hôn, biểu cảm Giang Hằng thản nhiên: "Nói chuyện này cũng được, anh không ngại."
"?" Ngôn Từ thở dài, nhìn vẻ mặt Giang Hằng, sau đó bất đắc dĩ nói: "Lần trước chắc anh đã đọc tin nhắn của em rồi."
"À..." Giang Hằng đuối lý, rất hối lỗi nhìn cậu. Rất nhanh hai người đã đi bộ khỏi phố người Hoa, khách sạn cách đó không xa: "Đi thôi... Một lát em nói với anh sau." Thực tế là cậu muốn chiếm thêm thời gian để kiếm lý do. Ánh mắt Giang Hằng khó hiểu, Ngôn Từ khẽ lau mồ hôi trên tay.
Lúc chờ thang máy, dạ dày Ngôn Từ có hơi trướng đau, khó chịu nhíu mày. Thấy ánh mắt Giang Hằng thì lập tức yếu thế: "Em, em lần sau cũng... không bao giờ... ăn nữa..."
Hóa ra phản ứng ăn cay trước đây là khá nhẹ, nhưng vẫn không thể ăn nhiều. Ngôn Từ bị bệnh dạ dày từ nhỏ, lúc nãy ăn cơm cũng quên mất mình không thể ăn được đồ kích thích, nếu biết vậy thì nãy chẳng ăn. Giang Hằng thấy cậu ôm bụng, theo bản năng muốn đưa tay qua xoa bụng cho cậu, giây tiếp theo thang máy đã mở. Khi người bên trong đi ra, hắn mới giật mình nhớ tới mình đang ở bên ngoài, hơn nữa quan hệ hai người cũng không giống lúc trước.
Nhìn bộ dáng Ngôn Từ càng ngày càng khó chịu, trong lòng Giang Hằng rất phiền muộn, vừa rồi hắn nên tiếp tục ngăn cản. Nhưng hắn cũng không dám nói, chỉ có thể hơi đỡ vai cậu: "Em... cố chịu đựng một chút, lúc đi lên anh đun nước ấm cho."
May mắn là trước khi đi huấn luyện viên đã nhắc nhở, nhớ mang theo thuốc bên người. Loại thuốc nhỏ này không chiếm nhiều không gian, đựng được thuốc cảm, thuốc tiêu hóa còn có cả thuốc đau dạ dày, người rất dễ bị bệnh. Giang Hằng bất đắc dĩ, giúp cậu đi về phòng.
Ngôn Từ bị ra lệnh nằm ở trên giường, Giang Hằng liền đi đun nước sôi. Hắn lấy thuốc đau dạ dày từ trong túi, đặt bên giường Ngôn Từ, trong lúc chờ nước sôi hắn sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ, không có phát sốt.
Ngôn Từ nằm trên giường đột nhiên mở mắt nhìn hắn cười: "Em chỉ là hơi khó chịu một chút, không khoa trương như vậy..."
"Đề phòng lỡ như." Ai biết được có nghiêm trọng hay không chứ? Giang Hằng nghĩ thầm. Hắn rót nước ấm cho Ngôn Từ, rồi đặt ở bên miệng thử độ ấm, không cho người phía sau biết mình đang làm gì, sau đó mới nghiêm túc đưa cho Ngôn Từ: "Uống thuốc đi, nước không nóng."
Ngôn Từ đổi thành nửa nằm, uống hết thuốc. Những phản ứng khó chịu trên người cậu đã gần như biến mất, nước ấm vào bụng thì cả người bỗng trở nên ấm áp, một lát sau thoải mái hơn nhiều. Cậu thở phào nhẹ nhõm, có hơi bối rối nói: "Trong 4 năm nay, em đúng là đã đỗ đại học."
Về phần Ngôn Nặc, không biết có nên nói với anh ấy bây giờ hay không?
Nhưng chính mình còn không biết giải thích như thế nào nữa...
Ngôn Từ vẫn chưa kiếm được lý do hoàn hảo, điện thoại trong túi Giang Hằng đã vang lên, hắn chỉ có thể nghe điện thoại trước, là của huấn luyện viên: "Giang Hằng, sao cậu vẫn chưa login? Thời gian huấn luyện là 4 tiếng, luyện xong là có thể nghỉ ngơi."
Hóa ra đã đến giờ huấn luyện, Ngôn Từ thấy vẻ mặt hắn trong nháy mắt ngưng trọng, sau đó liền miễn cưỡng đáp ứng huấn luyện viên: "Được, tôi đến liền."
Cúp điện thoại xong, Giang Hằng có lỗi nhìn cậu: "Lần sau nói tiếp, em nghỉ ngơi cho tốt đã."
Thời điểm làm việc đương nhiên không thể bỏ qua, Ngôn Từ cũng có thể hiểu được, ừ một tiếng để hắn yên tâm quay về. Đến khi cửa đóng thì bỗng nhiên có loại cảm giác lo được lo mất đang dâng lên. Hóa ra cái cảm giác muốn mà không được là như vầy, muốn lập tức đâm thủng trang giấy mỏng kia, rồi lại bất đắc dĩ vì rất nhiều trở ngại.
Không đúng... Từ lúc cậu tới đây còn chưa có hỏi qua, mấy năm nay Giang Hằng có yêu đương hay không?
Hoặc là... Bây giờ hắn có bạn trai hay bạn gái chưa?
Giang Hằng đúng là thanh sắt, từ trung học đã không có cảm giác với nữ sinh, dù lúc đó hai người chưa ở cùng một chỗ nhưng Ngôn Từ vẫn có trực giác như vậy. Cậu nghĩ xong liền lấy điện thoại ra, tìm một câu: "Giang Hằng có từng yêu đương chưa?"
Phần kết quả hiện ra một đống: "Đội trưởng WEi Giang Hằng bạn gái scandal?"
"Rất sốc, nhóm fan đều muốn biết Giang Hằng có bạn gái hay không, kết quả khiến mọi người đều khiếp sợ!"
Nhìn hai hàng tiêu đề, Ngôn Từ mở cái đầu trước, sau đó nhìn và dòng phóng viên viết. Một bài báo có một đống thông tin vô nghĩa, cả bài viết đều chảy nước miếng, tóm lại bằng một câu: Trong 4 năm, Giang Hằng chưa từng có bạn gái, thậm chí tư liệu đen cũng không có. Có người từng bịa đặt tin tức của lâu chủ 'ngủ' mới hồng, có người hướng về Giang Hằng, cuối cùng bị vả mặt, đối phương chỉ là muốn bôi đen mà thôi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, Ngôn Từ tiếp tục mở cái thứ hai. Lại là một bài văn vẻ dài dòng, nói chung vị này cũng chỉ là nói về độ sốc của UC(1) mà thôi, mánh khóe quảng cáo rất hoa lệ, kết quả vẫn không có gì nổi bật như cũ.
Phù, may mà không có bạn gái hay bạn trai...
Không đúng, kết quả như vậy cho thấy mọi người vẫn chưa biết tính hướng của Giang Hằng. Cậu lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, tìm phương thức liên hệ của Giản Chinh, mặc dù tính cách đối phương tương đối hoạt bạt, nhưng nhân cách cũng không tồi. Cậu lo lắng hỏi: "Giản Chinh, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."
Giây sau đối phương đã trả lời:"Đây, ngôn ngôn muốn hỏi cái gì!【GIF】"
"Tôi hỏi cậu, Giang Hằng, anh ấy có bạn gái chưa... Hay là, có đối tượng có quan hệ như vậy?" Uyển chuyển tìm từ như vậy, Giản Chinh chắc cũng không bối rối đâu... Ngôn Từ xoắn xuýt gửi đi, chờ câu trả lời của cậu ta.
Nhưng mà đối phương lại nhắn: "Đậu móa, anh hiếm lắm mới nói chuyện với em, sao lại hỏi về Giang Hằng chứ?"
Ngôn Từ bật cười: "Hahaha, tôi hỏi thay fan anh ấy, tôi... người thân của tôi là fan anh ấy."
"Cắt, vậy anh kêu mấy bạn anh yên tâm, tin tức của Giang Hằng không có giả đâu." Giọng điệu Giản Chinh bên kia có hơi bất đắc dĩ: "Ngoại trừ đối xử với chúng tôi nghiêm khắc như lão đại ra, đối với người ngoài... nói sao nhỉ, nghĩ thì, thân sĩ. Em thiếu chút nữa nghi ngờ tính ổng lạnh nhạt... Mẹ nó, nam nhân hai mươi mấy tuổi, không có ảo tưởng về tình yêu, nói ra thì ai tin chứ?"
"Thật ra ổng... Trong 4 năm luôn bận rộn công việc, thật sự chưa bao giờ nói chuyện yêu đương." Giản Chinh gửi nhãn dán đầu con gấu trúc, mặt rất buồn cười, Ngôn Từ nhìn thấy thì bật cười. Đầu bên kia lại gửi câu nữa: "Em thề, yêu qua mạng cũng không có!"
Tốt rồi...
Ngôn Từ đặt quyết tâm muốn theo đuổi hắn, nhìn tình trạng quan hệ chân thật như vậy, thật sự là có cơ hội? Hơn nữa nhìn biểu hiện Giang Hằng trước đó, rõ ràng cũng không có quên cậu....
Lúc học trung học là Giang Hằng tỏ tình trước, bây giờ, đến lượt em theo đuổi anh... Liệu Giang Hằng còn chấp nhận cậu không?"
Cậu khẽ nói: "Giang Hằng, em thật sự..."
Bốn chữ rất thích anh (2) còn chưa nói ra, chuông cửa đã vang lên. Ngôn Từ lập tức xuống giường, đeo dép lê đi mở cửa. Kết quả thấy Giang Hằng đang đứng ở cửa, có hơi xấu hổ nhìn cậu: "À, máy tính của anh bị hư, anh nghĩ có thể mượn máy em chút không..."
"Có làm phiền em không?" Giang Hằng hỏi.
"Không không không, anh vào đi..." Ngôn Từ đáp ứng rất nhanh, hấp tấp kéo hắn vào phòng. Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ? Cậu nhịn không được cong khóe miệng, xoay người đóng cửa.
Giang Hằng đi thẳng đến chỗ có máy tính trong phòng của Ngôn Từ, kiểm tra thiết bị trước, thấy không có vấn đề gì. Dứt khoát mở máy tính, sau đó tìm cam với tai nghe, quay đầu nhìn Ngôn Từ đứng bên cạnh mình: "Bây giờ là 7h30, nếu bọn họ phát 4 tiếng thì có hơi muộn, một lát nữa anh phát 3 tiếng thôi."
"Không sao đâu, không ồn." Ngôn Từ nhanh chóng lắc đầu: "Không có việc gì đâu, cứ theo lời huấn luyện viên thôi, em ngủ như heo ấy, ồn cũng không tỉnh..."
Vì giữ Giang Hằng lại, Ngôn Từ đã bắt đầu tự nói xấu mình.
Ha, ý cười trên mặt Giang Hằng rất rõ ràng, nhéo hai má cậu: "Vậy cũng là bé heo đáng yêu rồi."
Đủ rõ ràng chưa? Bàn tay xấu xa của Giang Hằng để trên mặt Ngôn Từ một hồi.
Giọng điệu luôn mang cảm giác cưng chiều này, Ngôn Từ cúi đầu nở nụ cười, nghĩ đến cái gì đó thì đứng dậy đi đến quầy: "Em pha cho anh ly cà phê nha, nhìn máy tính vào buổi tối dễ bị mệt."
"Em khá hơn chút nào chưa?" Giang Hằng một bên chỉnh lại thiết bị, một bên thì hỏi tình trạng Ngôn Từ. Ngôn Từ vừa đun nước sôi, đang mở túi cà phê, cũng không quay đầu mà trả lời: "Tốt lắm rồi, em không có việc gì."
Giây tiếp theo, phòng trực tiếp cuối cùng cũng mở.
【Hàng đầu!!! Hằng ca à bọn em chờ anh lâu lắm rùi đó huhu 555】
【Cuối cùng cũng thấy Hằng ca rùi, Giản thiếu gia bên kia đang solo á...】
【Cầu xin mở cam, trong khách sạn không thể nào không mở cam được!!】
Giang Hằng thuận tay đeo tai nghe, thử âm thanh trước thấy không có vấn đề gì, bây giờ mới ngồi lên ghế giải thích: "Máy tính ở khách sạn bị hư, không có thời gian tìm người sửa, cho nên mới qua chỗ này."
"Cam của Ngôn Từ..." Vốn dĩ chưa nghĩ ra lý do, nhưng đột nhiên nghĩ tới Ngôn Từ đang ở bên cạnh mình, hắn đột nhiên xấu xa nói: "Mở đi, nhưng chỉ được bật 2 tiếng, sau đó tôi sẽ tắt."
【Ahhhhhh, tại sao chứ...】
【Chắc hôm phải là có chuyện gì không thể thấy đấy chớ... 2333】
"Là vì, sợ mọi người làm phiền đến anh trai phiên dịch viên." Giang Hằng hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cuối cùng lên kế hoạch kiếm CP. Hắn dứt khoát mở cam, bên kia Ngôn Từ đã đun nước xong, đang đi tới chỗ mình.
Giây tiếp theo, Ngôn Từ xuất hiện trong màn ảnh, đưa Giang Hằng ly cà phê: "Thiết bị chắc là không có vấn đề gì chứ, có thể dùng được không?"
"Ừm, thiết bị tốt lắm." Dựa vào nguyện vọng trong lòng mình, Giang Hằng ngẩng đầu nhìn cậu: "Em đi nghỉ ngơi đi, anh bên này có thể ồn đến em..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.