Giang Hằng một đường ôm bả vai Ngôn Từ đi trước đoàn người, giữa phố người Hoa. Mấy người còn lại còn đang thương lượng ăn cái gì, A Mãnh đề nghị: "Chúng ta đi nhiều người, không bằng đi ăn lẩu?"
Tất cả mọi người đều đồng ý, không có ai hứng đi dạo phố nữa, đi thẳng đến tiệm lẩu. Chủ tiệm quả nhiên là người Trung, nhóm người truyền nhau thực đơn: "Nước dùng thì sao, lẩu malathang, lẩu thịt bò và thịt dê, còn có lẩu xương heo, vv..." Giang Hằng biết Ngôn Từ không thể ăn cay, mấy người này thì không cay không vui, nói: "Lấy lẩu uyên ương đi."
"Lẩu uyên ương?" Giản Chinh tò mò quay đầu: "Không phải anh có thể ăn cay à, sao còn gọi lẩu uyên ương? Một ngụm lẩu ma la thang đã như vậy!"
"Ngôn Từ không thể ăn cay." Giang Hằng liếc cậu ta: "Lẩu uyên ương cũng có cay, không thiếu của cậu."
Ngôn Từ đi phía sau cảm thấy lòng ấm áp, thân hình Giang Hằng cao lớn lập tức có những ánh hào quang bắn tứ phía! Trong lòng cậu khẽ nhảy nhót, sau đó đi theo mọi người đến phòng riêng. Lẩu quả thực là đơn giản nhất, nhà hàng đều đã nấu nước dùng hết rồi, đến lúc đó chỉ cần bỏ nguyên liệu vào là được, không cần chờ. Khi chọn chỗ Giản Chinh thừa cơ ngồi bên phải Ngôn Từ hỏi cậu: "Tiểu Ngôn Ngôn, anh có thể ăn cay đến trình độ nào?"
"A..." Ngôn Từ đột nhiên bị cậu ta tiếp cận, có hơi muốn lùi người về sau, uyển chuyển nói: "Cậu vẫn gọi tôi là Ngôn Từ đi."
"Ngôn Ngôn, ngồi kia đi." Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-muoi-pubg/1120157/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.