“Tử Trúc, ngươi nói cho bổn vương biết đi, làm sao mới có thể lưu ngươi lại?” Người đó hắn vĩnh viễn cũng lưu không được, lẽ nào ngay cả hài tử này hắn cũng phải mất đi sao? Tam vương gia không muốn lại thể hội một lần đánh mất, hắn không muốn bên cạnh mình ngay cả một người để tưởng niệm cũng không có. Tuy hắn vị cao quyền trọng, nhưng hắn hy vọng khi bản thân quay đầu, sẽ có một đôi mắt đang dõi theo hắn, cho dù chỉ cho hắn một nụ cười cũng là sự khích lệ dành cho hắn.
Rất nhiều người muốn đứng bên cạnh hắn, nhưng trên thế gian này, hắn chỉ muốn hai người có thể đứng ở nơi này. Người đó đã vĩnh viễn sẽ không gặp hắn nữa, mà Tử Trúc, nếu hắn không bắt chặt y, cũng sẽ vĩnh viễn đánh mất.
Tử Trúc hiện tại giống như một con diều hâu bị nhốt trong ***g, nhưng một khi cửa ***g vừa mở, y sẽ một đi không trở lại, không bao giờ bắt được y nữa. Tam vương gia có cảm giác này, hắn không muốn lại xuất hiện tình trạng này nữa.
“Xưa nay vạn vật đều là hư không. Vương gia, trong mắt Tử Trúc, những thứ trong thế tục Tử Trúc không cầu, cũng không mong.” Lăng Ngạo vì nhìn thấu sinh và tử, cho nên, y không lưu luyến bất cứ thứ gì. Người, vô dục thì sẽ kiên cường, y không có sở cầu, tự nhiên cũng sẽ không có điểm yếu để người khác nắm được, mà khống chế.
Lần này tam vương gia triệt để thất vọng, bất kể cho y cái gì cũng không được sao? Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-chi-tuong-sung/197609/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.