Dửng dưng hồi đáp: “Chẳng qua là nghĩ tới chút chuyện vui vẻ mà thôi, có cái gì đáng để cao hứng chứ?
“Tử Trúc, sư phụ của ngươi đang tới đây, đợi hắn vừa tới sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, sau khi ngươi hồi phục võ công rồi thì muốn làm gì?” Tam vương gia quan tâm hỏi, Lăng Ngạo lại không cho là thế nói: “Đi tiêu dao thôi, tăng thêm kinh nghiệm nhân sinh.”
Y không có hùng tâm chí lớn, cũng không có lý tưởng vĩ đại gì cả. Y chỉ muốn bình đạm bình lặng, từ mười mấy tuổi lớn tới hai mươi mấy, sau đó tìm người mình thích, nam nhân nữ nhân đều không quan trọng, hòa thuận vui vẻ sống một đời.
“Tử Trúc, ngươi lưu lại giúp ta được không?” Trong mắt tam vương gia mang theo chút khẩn cầu, Lăng Ngạo ngạc nhiên, tam vương gia này sao lại sủng nhược Tô Tử Trúc như thế, nói chuyện với y cũng rất cẩn thận, giống như đang dỗ hài tử, lại giống như đang dỗ người yêu.
“Vương gia, ngài hồng phúc tề thiên, trong tay có bao người tài, nhất định sẽ trợ ngài đạt thành sở nguyện. Tử Trúc lòng không chí lớn, chỉ muốn chu du bốn phương.” Lăng Ngạo đã bày tỏ rõ lập trường của mình, y sẽ không giúp hắn, cũng sẽ không lưu lại. Y phải đi, đi chu du bốn phương.
“Tử Trúc, ngươi thật sự không lưu lại giúp ta sao? Thiên hạ này nếu ta đạt được rồi, nếu ngươi muốn ta cũng hai tay dâng tặng cho ngươi.” Lúc này tam vương gia lộ ra chân tình, lời nói cũng phát ra từ tâm phế. Hắn siết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-chi-tuong-sung/197608/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.