Tô Mộ Dung lập tức bót nát ly rượu trong tay, Lăng Ngạo đánh không lại Tô Mộ Dung, cũng sẽ không lấy trứng chọi đá. Y trừng mắt nhìn Tô Mộ Dung, xem thử người cha vứt bỏ nhi tử thân sinh của mình này có thể nói những gì.
“Ngươi sẽ bị người đời chửi rủa!” Tô Mộ Dung đang khuyên giải y sao? Lúc này sợ nhi tử của mình không được bình thường, sao khi ném bỏ nhi tử của mình lại rồi rụt đầu như còn đà điểu không chịu suy nghĩ cho nó?
“Chỉ cần ngươi không đến mắng ta, ngươi đừng cùng người khác mắng ta, ta sẽ không có gì cần phải để ý, miệng mọc trên người bọn họ, người ta thích nói thế nào thì nói thế đó, ta không thể giết sạch những người mắng ta được, thích nói gì là chuyện của họ, sống như thế nào lại là chuyện của ta.” Lăng Ngạo không chịu yếu thế, phản kích ngược lại.
“Ngươi làm vậy là nghịch lại đạo đức, trái với luân lý. Ta không thể để ngươi tiếp tục hành động mù quáng như thế nữa.” Tô Mộ Dung phẫn nộ đứng lên, đây là cảnh cáo, y muốn làm gì? Đánh gãy chân nhi tử bất hiếu sao?
“Ít nhất ta dám chọn người mà mình thích, không giống ai kia, ngay cả người mình thích cũng không dám tranh giành, chỉ biết làm đà điểu!” Lăng Ngạo cũng không sợ chọc tức y, nhân còn hơi say, tức giận gầm lên.
Tô Mộ Dung khẽ đông cứng, rồi phi thân vài cái trở về phòng. Lăng Ngạo cầm nửa vò rượu còn lại toàn bộ đổ vào bụng, rượu chảy tràn ra khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-chi-tuong-sung/1350096/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.