Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau
“Thù hận có thể gánh vác cả đời sao?” Lăng Ngạo ngáp một cái, những người này thù tới thù lui, hận tới hận lui, lãng phí thật nhiều thời gian cho việc này. “Thù nhà nhất định phải báo.” Tô Dục nhìn Lăng Ngạo chăm chăm, mục quang rất sâu, giống như có gì muốn nói, nhưng lại bị nuốt về. “Nghỉ ngơi đi, đã tới mùa đông rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị qua năm mới.” Năm ngoái trải qua cùng tên râu sơn dương, thật sự là thiếu vị. Năm nay bọn họ có thể trôi qua một năm mới náo nhiệt, đầy vị tết. Tay Tô Dục cầm kiếm, nổi đầy gân xanh, hắn hận tam vương gia đã khiến gia đình vốn hạnh phúc của mình biến mất. Tất cả đều là sai lầm của tam vương gia! “Đừng đi nữa, nếu ngươi đi, thì đừng trở về.” Lăng Ngạo cũng kỳ quái, hận nhiều năm như vậy, cứ chờ qua năm rồi đi báo thù không được sao? Tô Dục cuối cùng cũng không đi, Lăng Ngạo kéo tay hắn ngồi xuống, sờ đầu hắn, nói như khi còn nhỏ bà nội cũng từng rờ đầu y dặn: “Ngoan, lát nữa làm đồ ngon cho ngươi.” Lăng Ngạo không lừa hắn, quả thật đi làm cơm, thời tiết lạnh thế này, thích hợp để ăn lẩu. Y rửa rau, nâng con dê con mà Tô Dục mua về, cát lát từng miếng thịt đùi. Kê một cái nồi trên đống lửa trong phòng, nấu thịt và rau, hai người uống chút rượu, ăn lẩu, cuộc sống thế này thật tự tại. Thù hận hiện tại cứ bỏ qua, trước mắt vui vẻ mới là quan trọng. Biết trong lòng của nhóc con vẫn không vui, y ăn no thỏa mãn rồi u u mở miệng: “Qua năm mới, ta dẫn ngươi đi gặp hắn. Ngươi có bản lĩnh giết hắn thì giết, không bản lĩnh thì chỉ có thể nói ngươi học nghệ không tinh.’ “Được.” Tô Dục cũng không chút khách khí, sảng khoái đáp ứng. Lăng Ngạo ăn no, liền bắt đầu nghĩ loạn. Nếu còn là trước kia, y ăn cơm xong, nếu không có gì làm, nhất định sẽ chạy xe đi hóng mát, thuận tiện làm quen thêm nhiều đồng loại, rồi 419 gì đó, nhưng hiện tại đi đâu bây giờ? “Tô Dục, ngươi có từng đi kỹ viện chưa?” Lăng Ngạo bất ngờ hỏi một câu, còn là một câu sét đánh, khiến Tô Dục đỏ bừng mặt. “Không, không có.” Ánh mắt Tô Dục lảng tránh, giống như đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn. “Nha, ta không quen thuộc kinh thành. Ngươi có biết chỗ nào chuyên môn hầu hạ nam nhân không?” Lăng Ngạo không còn ai thương lượng, chỉ có thể nói với Tô Dục. “Không biết.” Tô Dục rầu rầu trả lời. “Thật buồn bực a. Những hài tử xinh đẹp đều đi đâu hết rồi?” Lăng Ngạo hai mắt sáng rực, quả nhiên ăn no liền có ý nghĩ *** dục, y bắt đầu có suy tưởng. Tô Dục vẫn đỏ mặt, cũng không có gì đáng nói với y nữa, không thèm khoát áo tránh gió, cầm kiếm đi thẳng ra ngoài. Đã tối rồi, còn luyện kiếm cái gì a? Lăng Ngạo cảm thán, tư duy của cổ nhân và người hiện đại thật có khác biệt a. Nằm trên bệ cửa sổ, dùng ngón tay đâm lủng một lỗ nhìn tư thế anh tuấn đang luyện kiếm của Tô Dục. Cảnh này cho dù đặt vào bất cứ bộ phim kiếm hiệp nào, cũng khiến đạo diễn hưng phấn muốn chết. Chỉ cần sự tiêu sái đó thôi, những cái khác chưa nói tới. Nhìn một hồi, Lăng Ngạo cũng cảm thấy bản thân ngứa tay. Tuy biết võ công của mình không bằng Tô Dục, nhưng bảo đối phương nhường một chút, đánh vài chiêu cũng không phải không thể. Uống thêm chút rượu cho nóng người, Lăng Ngạo cũng ra ngoài tiểu viện. “Tô Dục, chúng ta so vài chiêu, ngươi chỉ điểm ta.” Tô Dục vốn nghe y nói muốn đi kỹ viện, trong người liền có một cổ hỏa vô danh loạn chuyển, muốn mượn chuyện luyện kiếm để tiêu hỏa. Lúc này tâm cũng đã tĩnh, hắn thu kiếm, gật đầu. Tay phải đảo ra tư thế mời, tay trái chắp sau lưng, là muốn dùng một tay tiếp y. Lăng Ngạo mỉm cười, y bày ra chiêu thức của tên râu sơn dương dạy, tạo tư thế xinh đẹp, rồi bắt đầu tiến công, y muốn gì làm nấy, muốn tấn công thế nào thì tấn công thế nấy, chiêu thuật càng lúc càng loạn, cuối cùng ngay cả một chút quyền kích chiêu thuật bản thân học được trước đó cũng dùng hết, Tô Dục nhíu mày, đây là chiêu thức quái quỷ gì, là do y tự sáng tạo sao? Lăng Ngạo muốn đem nắm tay xinh đẹp tiếp xúc với chiếc cằm cương nghị của Tô Dục, tay trái Tô Dục duỗi ra kịp thời ngăn cản, mới tránh được bị đánh xưng mặt. “Ngươi tiến bộ rất nhanh.” Tô Dục cũng bị dọa đổ mồ hôi, xém chút nữa, quyền đó nếu thật sự đánh lên mặt, không rớt hai ba cái răng mới là lạ. “Ha ha, thân thể thoải mái nhiều rồi.” Có thể do vừa rồi hoạt động, nên suy nghĩ tam cấp (đen tối) đầy đầu trước đó toàn bộ biến mất sạch, nấu nước, hai người tắm rửa xong ai trở về phòng nấy ngủ. Năm mới thời cổ đại thật sự rất có không khí ngày lễ, bốn phía đều là hỉ khí dâng trào, Lăng Ngạo đi dạo ngoài đường thấy cái gì cũng được. Mua rất nhiều pháo, thứ này ở hiện đại không thể đốt nữa, chỉ được đốt ở nơi quy định, không đã ghiền, lần này y muốn đốt cho đủ. Xem ai dám phạt tiền y! Mua giấy đỏ, chữ phúc và câu đối thì để Tô Dục viết là được. Môn thần thì nhất định phải mua, phòng ngừa cường đạo. Còn lại chính là ăn và mặc, trong tay họ có ngân lượng, hơn nữa lại ở trong con phố nhỏ bình dân, đồ đạc không mắc, mấy lượng bạc đã mua được một đống đồ. Tô Dục võ công giỏi, viết chữ cũng không tồi, giống hệt con người hắn, cương nghị. Không bao lâu chữ viết được thấm bột vàng đã khô, những chữ phúc được dán lên bệ cửa sổ, làm tô đậm thêm cảm giác của năm mới. Hai người cũng không lê la tán dóc, chuẩn bị đủ rượu, năm nay dự định sẽ ăn ăn uống uống trải qua. Hôm ba mươi, hai người dọn dẹp phòng ốc, thay y phục mới, đang chuẩn bị ra ngoài. Lại có người tới gõ cửa. “Người đến đảm bảo không phải kẻ tốt.” Lăng Ngạo vừa lầm rầm vừa đi ra cửa viện. Mở then cửa, tam vương gia mang theo nụ cười nhìn y. “Tử Trúc, ta tới thăm ngươi.” Lăng Ngạo lùi về sau một bước, cửa lại không mở ra, y đang thăm dò, dù sao hoàng đế lão tử đó và tam vương gia thực sự rất giống, vạn nhất y nhận sai người thì vô cùng đáng ngại. “Tam vương gia, nhà tiểu nhân quá giản đơn, sợ ủy khuất tôn giá của vương gia, xin mời vương gia hồi phủ đi.” Nói rồi muốn đóng cửa. “Tử Trúc, ta từ xa tới đây, ngươi cũng không để ta uống chén trà nóng sao.” Tam vương gia mặt vẫn mỉm cười, không tức giận, cứ như biết rõ y không thể nào không cho được chén trà, nhất định sẽ cho hắn vào cửa. “Là ngươi tự mình muốn tới, xảy ra chuyện ta không chịu trách nhiệm.” Thanh âm của Lăng Ngạo không lớn, nhưng tam vương gia vẫn nghe được, khi nhìn thấy người đứng trước cửa phòng, tam vương gia ít nhiều cũng hiểu rõ một chút. “Thì ra là ngươi.” Tam vương gia từng gặp hắn một lần, lúc đó người trẻ tuổi này bất kể tất cả xông lên, một lòng muốn giết hắn. Sau đó bị thủ hạ của hắn đánh trọng thương, sau khi chạy thì không biết phương hướng nữa. Không ngờ lại gặp được ở chỗ Tử Trúc. “Tam vương gia, mời vào.” Lăng Ngạo cũng không bận tâm tới hai người, năm mới, ai không cho y thoải mái, người đó là thù nhân của y. Lăng Ngạo rót trà, bưng lên bánh kem tứ tượng, nhìn tam vương gia, ngươi nên uống, nên ăn, ăn xong no xong, thì đi. “Tử Trúc, ta mang theo chút đồ năm mới tới cho ngươi. Ngươi đừng không cần, ta chỉ có chút tâm ý mà thôi.” Tam vương gia vừa thấy Lăng Ngạo định mở miệng, đã vội giải thích: “Đều là những thứ bình thường, ta biết ngươi không thèm những thứ hào nhoáng.” Nói xong phất tay, hạ nhân liền nâng đồ vào tiểu viện. Mấy rương lớn pháo lễ, còn có chút đồ ăn, lại thêm mấy bộ y phục. Lăng Ngạo nhìn thử, đúng thật là không có gì khác. “Vậy Tử Trúc xin cảm tạ vương gia.” Lăng Ngạo cũng không khách khí, đi quanh rương pháo lễ. Tam vương gia thấy Lăng Ngạo thích, vội nói: “Tử Trúc, tối nay cùng ta đi đốt pháo hoa được không?” Lăng Ngạo trầm mặt xuống, liếc nghiêng nhìn vương gia, lão gia hỏa này muốn làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của lão tử? Bạn đang âTa chá» muá»n cùng ngÆ°Æ¡i Än má»t bữa cÆ¡m, ngắm pháo hoa, cùng nhau Äón giao thừa.â Tam vÆ°Æ¡ng gia nói rất thà nh khẩn, cÅ©ng rất Äáng thÆ°Æ¡ng. âNÄm nà o cÅ©ng á» trong cung rất vô vá», không chút niá»m vui.â LÄng Ngạo nhìn lão gia há»a Äáng thÆ°Æ¡ng, lại nhìn sang Tô Dục, Tô Dục cúi Äầu, có thá» thấy vẫn luôn nhẫn nại: âTam vÆ°Æ¡ng gia, mùng má»t Tá» Trúc sẽ cùng Äi mừng nÄm má»i vá»i ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ba mÆ°Æ¡i thì không thá» cùng ngÆ°Æ¡i.â Y vẫn quan tâm tá»i suy nghÄ© của Tô Dục, dù sao ngá»i cùng bà n vá»i thù nhân, bữa cÆ¡m nhÆ° thế khó nuá»t cỡ nà o có thá» tÆ°á»ng tượng ra. âTá» Trúc ~~â Tam vÆ°Æ¡ng gia không muá»n Äi, LÄng Ngạo má»m cÆ°á»i nói: âSáng ngà y mai Tá» Trúc sẽ cùng Äi mừng nÄm má»i vá»i tam vÆ°Æ¡ng gia, Äến lúc Äó còn mong tam vÆ°Æ¡ng gia Äừng cản Tá» Trúc ngoà i cá»a a.â âSao có thá» chứ? NgÆ°Æ¡i tá»i ta hoan nghênh còn không ká»p, sao có thá» cản ngÆ°Æ¡i ngoà i cá»a!â Tam vÆ°Æ¡ng gia cuá»i cùng không lÆ°u lại Än cÆ¡m giao thừa. Thức Än Äã là m xong, má»t món xà o chay và mÆ°á»i món khác, hai ngÆ°á»i uá»ng má»t vò nữ nhi há»ng lâu nÄm, ngÆ°Æ¡i má»t chén, ta má»t chén uá»ng rất vui vẻ. âTô Dục, ngÆ°Æ¡i ngá»i tại Äây, cảm thấy thứ gì là quan trá»ng?â LÄng Ngạo buông rượu xuá»ng, tán chuyá»n vá»i Tô Dục. âBáo thù, Äoạt mẹ và ca ca vá», tìm muá»i muá»i.â Tô Dục nói ra nguyá»n vá»ng trong lòng hắn. âCòn ngÆ°Æ¡i.â Tô Dục há»i y. âTa a, ta cảm thấy ta luôn có mục tiêu xác Äá»nh, nhÆ°ng hiá»n tại lại rất mê mang, không biết mình nên vá» Äâu, cÅ©ng không biết bản thân muá»n là m gì?â LÄng Ngạo nói xong thá» dà i. âNgÆ°á»i nhà của ngÆ°Æ¡i Äâu?â Tô Dục lần Äầu tiên nói Äến vấn Äá» khá sâu sắc. âNgÆ°á»i nhà của ta a, bá»n há» á» má»t nÆ¡i rất xa, khi ta Äang sá»ng có thá» vÄ©nh viá»
n cÅ©ng không thá» gặp lại há».â LÄng Ngạo nhá» tá»i cha mẹ của mình, còn có em gái. Hiá»n tại bá»n há» Äã Äứng lên Äược khá»i Äau khá» khi mất Äi y rá»i Äi, hy vá»ng ngÆ°á»i nhà nÆ¡i phÆ°Æ¡ng xa sẽ Äược vui vẻ. âTrong nhà ngÆ°Æ¡i có những ai?â Tô Dục há»i tiếp. âNgÆ°á»i nhà a, ta chá» gặp qua mẹ, tam vÆ°Æ¡ng gia nói nà ng là mẹ ta, ta không biết nà ng có phải mẹ ta không, ta Äá»i vá»i nà ng hầu nhÆ° không có ấn tượng, tam vÆ°Æ¡ng gia còn nói ta có má»t Äá» Äá», và má»t muá»i muá»i, là hắn là m lạc mất muá»i muá»i của ta, nói không thá» Äá»n lại Äược cho ta má»t muá»i muá»i.â LÄng Ngạo cÆ°á»i gượng, không bao lâu thì quay sang Tô Dục. âNgÆ°Æ¡i có má»t ca và má»t muá»i, Äúng không?â LÄng Ngạo gõ Äầu, Äau khá» kêu: âTrá»i Æ¡i, ngÆ°Æ¡i Äừng nói vá»i ta, ngÆ°Æ¡i chÃnh là Äá» Äá» của ta Äi.â Tô Dục trầm mặc má»t lúc, LÄng Ngạo không nhìn ra Äược bất cứ dáºy sóng nà o trong mắt hắn. âTa không biết.â Tim LÄng Ngạo chạy xuá»ng bụng, nhÆ°ng vẫn há»i: âMạo muá»i há»i má»t câu, quý danh của lá»nh tôn là gì?â âGia phụ Tô Má» Dung.â Tô Dục nói, LÄng Ngạo ghi nhá» tháºt kỹ. Äá» bảo Äảm vạn nhất, lại há»i thêm: âCòn tên muá»i muá»i của ngÆ°Æ¡i?â âTô Tiếu Tiếu.â Khi Tô Dục nói tá»i muá»i muá»i thì trong mắt có má»t chút ấm áp. LÄng Ngạo còn chÆ°a ká»p Äà o sâu ná»i tình tá» tông ba Äá»i nhà ngÆ°á»i ta, Tô Dục Äã nói tiếp: âChúng ta Äi Äá»t pháo hoa Äi.â Vấn Äá» không muá»n tiếp tục, hắn uá»ng hết rượu trong chén, Äiá»m má»i lá»a rá»i ra ngoà i. âÄợi ta vá»i.â LÄng Ngạo nói xong cÅ©ng uá»ng hết rượu, rá»i chạy theo. Ãm hai rÆ°Æ¡ng pháo hoa lá»n của tam vÆ°Æ¡ng gia, vui vẻ theo sau. Tô Dục dùng má»i lá»a Äiá»m pháo hoa, LÄng Ngạo cÆ°á»i: âNgÆ°Æ¡i chÆ°a từng chÆ¡i a, cầm nén nhang là Äược rá»i, giết gà mà dùng dao má» trâu.â May mà y có ôm há»p nhang ra, Äiá»m nhang, dùng Äầu nhan châm pháo hoa. âRất lâu vá» trÆ°á»c từng chÆ¡i, giá» Äã không còn nhá» rõ.â TrÆ°á»c Äây Tô Dục sợ tiếng ná» của pháo hoa, má»i lần Äá»u là ca ca châm. Hắn trá»n sau lÆ°ng ca ca, sau Äó kéo muá»i muá»i, ba huynh muá»i cùng cÆ°á»i Äùa, thuỠấu thÆ¡ khoái lạc. âTa cÅ©ng Äã rất lâu không Äá»t.â Hai mÆ°Æ¡i nÄm trá»i không Äá»t qua thứ nà y, Äiá»m hai lần má»i Äược. Vì pháo hoa của há» là chuyên cung cấp cho hoà ng cung, cho nên, Äặc biá»t rá»±c rỡ lá»ng lẫy. Tiá»u hà i tá» nhà hà ng xóm vá» tay, cùng tá»i nhìn pháo hoa của há». LÄng Ngạo má»t phát Äá»t sạch pháo hoa tam vÆ°Æ¡ng gia cho, Tô Dục Äứng bên cạnh y, khi lá» tai y bá» Äông lạnh phát Äau, có má»t Äôi tay ấm áp phủ lên, bao lấy nó. Y quay sang cÆ°á»i sáng lạn vá»i Tô Dục, cho Äến khi pháo hoa tà n hết, bá»n há» má»i trá» và o nhà . âTháºt Äã nghiá»n, Äợi tá»i mÆ°á»i lÄm chúng ta lại Äá»t.â LÄng Ngạo mua không Ãt, chÆ¡i nãy giá», tay cÅ©ng cứng lại. Tô Dục kéo tay y và o lòng xoa nắn, Äợi sau khi ấm áp lại má»i buông ra, tất cả Äá»u là m rất tá»± nhiên. Bánh chẻo ná»a Äêm là nhất Äá»nh phải Än, hai ngÆ°á»i Äá»u không Äói, nhÆ°ng giao thừa phải có bá» dáng nhÆ° giao thừa. LÄng Ngạo cầm há»p nhân bánh chẻo Äã là m xong từ sá»m ra. âNgÆ°Æ¡i biết vê vá» bánh chứ?â Tô Dục lắc Äầu. Hắn chá» biết là m những thứ ÄÆ¡n giản Äá» Än, còn những thứ phức tạp nà y nà o biết là m. âVáºy Äược, ngÆ°Æ¡i và o nhà nghá» ngÆ¡i Äi, ta tá»± là m.â LÄng Ngạo không ÄỠý, y sắn tay áo, chiếu theo phÆ°Æ¡ng pháp trong trà nhá», vê từng chút má»t, còn tháºt sá»± là m ra Äược vá» bánh chẻo tròn tròn. Tá»c Äá» của LÄng Ngạo không nhanh, vê Äược hai mÆ°Æ¡i cái, sau Äó bá» và o trong ná»i hấp, lúc Äầu khi y mua ná»i hấp, Tô Dục có chút bá»±c bá»i, thứ nà y dùng Äá» là m gì? Lúc nà y thì hắn Äã biết dùng và o viá»c gì. Dù sao cÅ©ng Äược Än bánh chẻo và o Äêm giao thừa, tiá»u tá» Tô Dục váºn khà cÅ©ng tá»t. Phát Äầu tiên Än ngay bánh chẻo có nhân ÄÆ°á»ng, sau Äó cái thứ hai ngÆ°á»i ta Än là bánh chẻo có nhân Äá»ng tiá»n. Äiá»u nà y khiến LÄng Ngạo tức giáºn, dù sao cÅ©ng phải lÆ°u lại cho y má»t cái chứ, toà n Äá» tên kiá»m lá»i nà y già nh hết. âCái nà y có ý nghÄ©a gì?â Tô Dục nhìn chÄm chÄm Äá»ng tiá»n trên bà n há»i. âTa nhá» trÆ°á»c Äây quê ta có má»t táºp tục, nói trong bánh chẻo gói Äá»ng tiá»n, ai Än Äược, thì nÄm sau sẽ có nhiá»u tiá»n tiêu. Än Äược nhân ÄÆ°á»ng, nÄm sau cuá»c sá»ng sẽ ngá»t ngá»t ngà o ngà o.â Giải thÃch xong LÄng Ngạo trừng Tô Dục. âTiá»u tá» ngÆ°Æ¡i Än hết cả ÄÆ°á»ng và tiá»n, lão tá» nÄm sau lại không có tiá»n không có cuá»c sá»ng tá»t, tá»i lúc Äó lão tá» ngà y ngà y ức hiếp ngÆ°Æ¡i!â âHa ha, Äược.â Tên kiá»m lá»i nghe xong còn cÆ°á»i ngá»c má»t há»i, khi thu dá»n bà n ghế, LÄng Ngạo phát hiá»n, tên kiá»m lá»i cẩn tháºn cất Äá»ng tiá»n. NghÄ© lại thì cÅ©ng là má»t tiá»u hà i tá», ai lại không có lúc từng ngây thÆ¡. Nhắm mắt, lên giÆ°á»ng, còn phải nghÄ© xem ngà y mai là m sao tá»i vÆ°Æ¡ng gia phủ Äón nÄm má»i. Tên Tô Dục nà y hôm nay giá»ng y nhÆ° báo con dá»±ng lông, ngà y mai phải dặn dò kỹ má»i có thá» dẫn hắn theo, nếu không sẽ gây chuyá»n. Äầu nÄm, có nhà ai mà không mong cát lợi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau