Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Rời khỏi bệnh viện, nhìn con đường lớn nườm nượp người qua lại, tôi duỗi lưng một cái lười biếng, tâm trạng cũng vô cùng kích động. Thật muốn hô lên rằng: “Hồ Hán Tam ta trở lại rồi đây!”
- Bác sĩ nói không được vận động mạnh, không được làm việc nặng…
Chu Mạn Như nói một thôi một hồi rồi hỏi:
- Nhớ chưa thế?
Tôi không đáp lời cô mà chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Qua hồi lâu sau, tôi mới
nói:
- Cô Chu à, em theo đuổi cô thêm lần nữa được không?
Có lẽ Chu Mạn Như không ngờ tôi sẽ nói như thế. Trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng hiện một chút kinh ngạc. Thế nhưng chỉ một
thoáng giật mình ấy thôi cũng thắp lên hi vọng trong tôi. Trước đây cô chưa từng do dự bao giờ, bây giờ cô do dự, có nghĩa là bức
tường vững chãi kia đã lung lay rồi. Cho dù bây giờ cô không chấp nhận tôi, nhưng chỉ cần tôi kiên trì cố gắng thì nhất định có
thể phá tan cửa ải khó khăn kia thôi!
- Không được.
Chu Mạn Như do dự một lát rồi lắc đầu từ chối:
- Tôi không biết em ôm tình cảm gì với mình,thế nhưng dù thế nào thì tôi cũng không thể chấp nhận em được. Hi vọng sau này
em đừng nói như thế nữa.
Tôi hơi thất vọng, nhưng lại điều chỉnh tâm trạng tốt lên ngay.Tôi hô to:
- Em sẽ không bỏ cuộc đâu! Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115895/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.