Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Tường trắng xóa, chăn trắng xóa, trần nhà trắng xóa, hết thảy trong mắt tôi đều phủ một màu trắng xóa.
Đây là cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi mở mắt ra.
- Triệu Kiện, em tỉnh rồi à?
Tôi vừa nâng tay lên thì đã nghe thấy giọng nói vui mừng vang lên ngay bên cạnh.
Chu Mạn Như thấy tôi tỉnh thì bật người khỏi ghé, đôi tay như ngọc lơ lửng phía trên tôi, chần chừ không hạ xuống.
Cảnh này làm tôi nhớ đến cảnh tượng cuối cùng mà mình nhìn thấy trước khi hôn mê. Chu Mạn Như quỳ xuống đất, toàn thân
gần như trần trụi, đôi gò bồng đảo không ngừng đung đưa theo từng nhịp run trên cơ thể cô, sắc mặt tái nhợt mang theo mỹ cảm
yếu đuối. Không một người đàn ông nào nhìn thấy cảnh ấy mà không muốn ôm ấp che chở cho cô.
Cảnh tượng khiến người ta phun máu mũi ấy làm lòng tôi ngứa ngáy, căn bản không nghe rõ Chu Mạn Như nói gì.
- Triệu Kiện, em ổn không?
Một cánh tay trắng nõn không ngừng đong đưa trước mắt tôi. Tôi vội nghiêm trang đáp:
- Cô Chu, em không sao đâu.
- Bị thương nặng vậy rồi, đừng có cố tỏ vẻ nữa.
Chu Mạn Như thấy tôi đáp thì thở phào nhẹ nhõm:
- Hôm qua thật cảm ơn em, nếu không có em thì tôi đã sớm bị ba tên khốn nạn kia… xâm phạm rồi.
Nghe Chu Mạn Như nói thì… hình như hôm qua cô đã thoát nạn?
Nhưng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115894/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.