Dịch: Lãng Nhân Môn
- Không.
Tôi đi rình Chu Mạn Như với người đàn ông khác sung sướng cùng nhau thì có.
- Được rồi.
Hoắc Chính bĩu môi tỏ vẻ chẳng tin:
- Ông yên tâm, chỉ có mỗi tôi biết vụ này thôi, ông còn không tin vào nhân phẩm của anh em à? Tôi sẽ không đi nói lung tung
đâu, nếu ông lên giường với cô Chu rồi thật thì mau nói tôi nghe coi.
Hoắc Chính khoác vỏ bọc học thánh nhưng trong nội tâm thì một bồ đen tối. Giờ thì tôi đã hiểu loại người này đáng sợ đến mức
nào rồi. Cậu ta vừa bật đài lải nhải thì chưa đạt mục đích là không chịu tắt đi.
Tôi giải thích với Hoắc Chính nửa buổi trời mà cậu ta còn muốn đổi cách thẩm vấn khác. Tôi nảy ra một ý, bèn nhanh chóng lái đề
tài đi:
- Ông nói coi, tôi phải làm sao thì người phụ nữ trưởng thành như cô Chu mới thích tôi đây?
- Không thích ông mà lên giường với ông làm gì?
Rõ ràng là Hoắc Chính vẫn còn luẩn quẩn với chuyện kia.
- Lên giường có thể đánh đồng với thích được à? Thời nào rồi mà phải thích mới được lên giường?
Tôi không phủ nhận nữa, bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi không nhận thì Hoắc Chính sẽ hỏi mãi không dừng.
- Cũng phải.
Hoắc Chính gật đầu:
- Tôi có cách để hớp hồn mấy cô trưởng thành chín chắn thật đấy.
Tôi vốn chỉ định đánh lái đề tài chứ chẳng trông cậy vào Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115890/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.