Vô dụng!
Vô dụng!
Vô dụng!!
Cẩn Ngọc Trì cổ họng từng đợt quái dị tiếng hét thảm, cậu quỳ áp xuống thân mình, muốn che lấy đồ vật, tư thái muốn bao nhiêu hèn mọn đều có bấy nhiêu đó, cậu cố chấp nhiều lần, thử cầm lấy chiếc nhẫn lên, vì cái gì không được! Mau chạm được đi!
Thiếu niên hoảng đến độ khóc thành tiếng, tí tách giọt nước rơi trên mu bàn tay Cẩn Ngọc Trì, một màu nhàn nhạt của máu, đỏ hồng nước mắt rơi xuống nền sàn lạnh lẽo, lúc sau liền thần kỳ biến mất không thấy, như chưa từng xáy ra.
Tiếng bước chân đến gần Cẩn Ngọc Trì, cái bóng phủ lên, che khuất ánh sáng đang chiếu đến trên người cậu. Gã lằng lặng nhìn Cần Ngọc Trì hồi lâu, nhìn cậu đã khóc đủ, kẻ đó mới khụy gối xuống.
Đang phủ phục trên đất Cẩn Ngọc Trì ngẩng đầu.
"Xin lỗi....." Cẩn Thận Hành nói, không biết là đang xin lỗi về việc gì.
Cẩn Ngọc Trì mệt mỏi nhìn hắn, trái tim cậu giờ phút này cũng đã thôi kêu gào, đôi mắt quét qua Cẩn Thận Hành, thời gian vài giây đủ để cậu nhận ra từng biểu hiện cảm xúc kia, đau lòng, tiếc hận, và nụ cười nhẹ của hắn như muốn trấn an cậu.
Cần Ngọc Trì không ngu, cậu đủ minh mần để biết đây là cách mà Cẩn Thận Hành dùng, mau nhất và triệt đề nhất để cậu thanh tỉnh khỏi mụ mị mà Thời Niên Yến mang đến.
Để chính miệng anh ấy thừa nhận, thừa nhận.....sự thật trần trụi này.
Cẩn Ngọc Trì biết đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3651509/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.