Khi Cẩn Ngọc Trì biến mất, một cỗ nghiền ép đang càng trầm trọng nặng nề dần đi, tiếp đó là tiếng hét thất thanh, đến xé lòng vang vọng, Thời Niên Yến ngẩng đầu nhìn nơi không ai, Cẩn Thận Hành càng rõ ràng, hắn nghe ra sự không cam lòng đang trút ra cùng tiếng thét kia.
Cẩn Thận Hành lúc này đạt được mục đích rồi mới thu hồi biểu tình của mình, hắn cười, một cách thỏa mãn, nụ cười càng lớn hơn, tuyệt nhiên không phải dạng cuồng dại và phấn khích khi lừa được Thời Niên Yến nói ra sự thật, mà là một loại gì đó, rất khó để diễn đạt được.
Thời Niên Yến vào vai rất sâu, anh đang trong vai kẻ không hề hay biết sự thật bị phanh phui, thức tỉnh Cẩn Ngọc Trì, càng không hiểu Cẩn Thận Hành đang cười cái gì, loại cảm giác hư vô khiến anh chướng mắt nụ cười của hắn.
"Đủ rồi! "
" Ahhaha!! "
* Roạt ~ !
Anh hất thẳng ly trà ấm vào mặt Cẩn Thận Hành, thành công khiến kẻ nọ câm miệng, tí tách âm thanh giọt nước nhỏ giọt trên bàn, sót lại vài giọt không được vung đi trượt ra khỏi miệng ly, khiến tay Thời Niên Yến dính phải, ẩm ướt một chút, anh đặt ly trà thật mạnh trên bàn, trong lòng cảm ứng được sự khó chịu giống như bí mật bị ai đó.
Hoặc, cái gì đó anh không mong muốn họ biết đã bị bại lộ, anh trong lòng run rấy, ngoài mặt lại âm trầm vô cùng.
Giấu sâu bất an xuống, anh nhàn nhã dùng khăn sẵn ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3651508/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.