Cẩn Ngọc Trì rất chăm chú, cậu không hề chú ý đến những thứ gì khác ngoài cảm xúc của anh.
Cho đến khi anh hất tay một phát, nặng nề tô sứ va chạm thật mạnh với vật nặng, nó vang vọng lên thứ âm thanh chói tai, canh thịt la liệt, dơ cả một vũng dưới nền đất.
Cẩn Ngọc Trì hơi chút giật mình, quay ra định dạng điều vừa mới đang xảy ra, ngay sau đó cậu nhìn về phía của Thời Niên Yến, gương mặt anh hơi nâng lên, đối diện với cậu. Đôi mắt kia lại không ở nhìn cậu, Cẩn Ngọc Trì tâm hơi nắm chặt, như có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy trái tim mình, cậu choáng váng nhất thời.
Cẩn Ngọc Trì thấy rất rõ gương mặt anh, khó coi, hốc hác với bọng mắt thâm quầng, cảm giác anh tạo nên âm trầm như sắp tích ra cả thủy, lúc này anh thật sự rất đáng sợ.
Mày anh nhăn thật sâu, Cẩn Ngọc Trì thu hai chân xuống, cậu thay vì ngồi tựa cằm lên đầu gối, đứng đắn mặt không biến sắc đè đè chân, xếp bằng xuống rồi nhìn anh, Thời Niên Yến lúc này đáng sợ là có. Nhưng so với sự phát tiết, nói ra hết nổi lòng, thì anh lựa chọn im lặng. Điều này mới là làm cậu lo lắng hơn.
Thời Niên Yến nhẫn nhịn đến bàn tay anh phát run, anh nắm tay mình thật chặt làm sao. Đáy mắt anh âm u, lại chua sót mệt nhọc, hốc mắt anh đỏ bừng, trong tròng trắng toàn là tia máu, anh hít khẽ sóng mũi, nho nhỏ âm thanh khụt khịt. Thời Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3650840/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.