Chương trước
Chương sau
Cẩn Ngọc Trì vung vẩy tay, trong lòng thầm chửi chó má thứ gọi là âm dương cách biệt, cái đờ mờ nó chứ đã làm ma rồi còn bị khi dễ!

Không phục ah!!

Cậu cắn răng, cảm nhận được rằng lần cố chấp này đau hơn mọi khi, điện lưu dư lại tách tách một chút, Cẩn Ngọc Trì cộc cằn khi không xua đi hết cái xúc cảm đó. Cậu há mồm mà gặm luôn tay mình, vô tri làm như vậy, bỗng cậu nhìn thấy anh đứng lên cầm lấy khăn để lau người, lau đi cả vết máu trên tay và vệt máu đang chảy trên gương mặt, không hề ngửa đầu lên.

 Cậu nhè cánh tay mình ra, không thôi vung vẩy để giảm bớt đau, nhìn hành động bình tĩnh kia của anh. Cẩn Ngọc Trì biết đó là chuyên môn nên không có lo lắng mấy, ở khi trước lúc cậu bị chảy máu cam, anh cũng có nói, nếu máu cam chảy cứ để nó chảy, đừng ngửa lên làm gì. Chỉ làm em dễ bị sặc hơn mà thôi, hãy cứ để nó tự nhiên mà chảy, lau đi và đợi nó dừng hẳn.

Nhưng sao họ lại nói ngước mặt lên mới tốt nhỉ?

Thôi, không có hứng thú, không tự hỏi nữa.

Cẩn Ngọc Trì nhàm chán ngáp một hơi, Thời Niên Yến hôm nay cũng vậy lười mang quần áo cho đứng đắn, anh lau xong người liền khoác lên bộ áo choàng tắm, bước chân ra khỏi phòng tắm, từ tủ lấy đôi dép. Phẩm vị của Cẩn Ngọc Trì quả thật rất là khó coi, Thời Niên Yến không chê, nhưng nó lại chẳng hợp với phong cách anh chút nào.

Ai đời người ta thích những thứ dễ thương và tông màu sáng, Cẩn Ngọc Trì một mình một sở thích đặt may dép mao nhung đen, còn phải có tạo hình một con nhện đen ở trên dép! Thời Niên Yến lặng lẽ đỡ trán, anh một thân áo tắm trắng xám, cùng chiếc dép hình con nhện nói thật là hợp nhưng cũng dị hợm.

Cẩn Ngọc Trì gãi gãi đầu, tuy rằng biết sở thích này khác thường, nhưng chẳng phải tại anh làm cậu hiểu lầm à. Ai bảo người đâu thích diếm mình trong tối lâu vậy, đã thế còn như vong hơn cả cậu ở lúc này, nhiều lần còn ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng khép nép, dọa đến cậu thót tim. Cho nên mới tìm nhà thiết kế dép ra thứ này, tuy, khụ khụ.

Cẩn Ngọc Trì thôi không nghĩ ngợi đến mấy thứ này nữa, cậu theo anh, lần này anh không có đi ngủ ngay lập tức. Cậu lo lắng nhìn vào đồng hồ, điểm đúng 4 giờ, ngày mai còn là thứ tư, đừng nói với cậu là lúc này anh sẽ đi làm việc nhá?



Không thể nào không thể nào, Thời Niên Yến anh có ngu cũng đừng làm thế thật đấy nhá!?

Cậu nhìn trừng trừng anh, nếu anh dám lấy thứ gì liên quan đến công việc thì cậu sẽ lập tức không quản, dùng bất cứ giá nào dù là bản thân bị giật điện chết cũng phải răn đe anh một trận cho ra trò!

Thời Niên Yến hắt xì một cái, anh khịt mũi, đôi tay đang dùng khăn lông chà chà đầu tóc ướt nhẹp của mình nhìn vô định, còn có chút ngốc khi vô cớ cảm giác ngứa mũi, là thứ cảm giác khi bị ai đó nhắc đến.

Anh vẫn là cái tính lười biếng không chịu dùng máy sấy tóc đó, Cẩn Ngọc Trì vỗ vỗ lòng ngực của chính mình, còn may là lần này anh còn biết lau khô tóc, chứ như tối hôm qua thật đã làm cậu tức chết thêm lần nữa.

Cậu với anh xuống dưới nhà, nơi đại sảnh.

‘ Muốn làm gì? ’ Cẩn Ngọc Trì đề cao cảnh giác tìm kiếm thứ khả nghi, mơ hồ nhìn anh, cậu trôi nổi, chân đưa lên trên đầu hướng xuống dưới, xoay một vòng tròn và lượn như cá vờn vũ trong nước ở không trung vô định, hai tay cậu khoanh tay ở trước ngực.

Thời Niên Yến đi thẳng xuống tủ lạnh, anh lấy một phần hộp đã được đóng và đậy nắp kỹ lưỡng, bên trên có tờ giấy nhớ, chữ viết rất rõ ràng. Đây là cà ri, Thời Niên Yến lại lục lục trong hộc tủ, lấy một ổ bánh mỳ đông cứng, anh nhìn ổ ánh mỳ, và hộp chứa cà ri.

Cẩn Ngọc Trì nhíu nhíu mày, anh đã đứng đó nhìn hai thứ này 3 phút rồi, kể cả tủ lạnh cũng chẳng đóng, cậu nghĩ anh lúc này đã đói đến độ ngu người, biết đi kiếm thức ăn để sống sót rồi, thế nhưng sao cứ đứng đờ người ra thế kia?

‘ Chẳng lẽ..... ’ Cẩn Ngọc Trì như đã tìm ra được chân tướng, cậu lại cẩn thận nhìn anh, bộ dạng trì độn khi anh nhìn đồ ăn trong tay mình, và cái dáng vẻ suy tư này..... ‘ Đừng nói là anh ấy không biết nên nấu lại như nào nhá?? ’

‘ Không có khả năng ah!! ’



Cẩn Ngọc Trì vỗ trán “ Niên Niên! Em rất nghi ngờ chúa nào phù hộ độ cho anh mệnh lớn sống sót đến bây giờ lắm đó!! ”

Sao có thể có người đến cả hâm đồ ăn lại cũng không biết??

Không thể nào đâu.

Cẩn Ngọc Trì ép bản thân mình bình tĩnh lại một chút, dù sao cậu cũng chỉ nghĩ vu vơ, không có thứ gì chứng thực với suy đoán cả. Cậu cẩn thận nhìn hành động tiếp theo của Thời Niên Yến, anh thở ra một hơi, đặt hộp cà ri và bánh mỳ lên trên bàn bếp.

Anh từ tủ kệ gia dụng lấy ra một cái tô, và thìa để lấy một phần cà ri đã đông lạnh, còn dư lại sẽ đặt về vị trí cũ ở trong tủ lạnh. Lần này nhưng không có chuyện gì trắc trở nữa, anh đặt tô vào lò vi sóng, tích tích âm thanh điện từ, Cẩn Ngọc Trì hô một hơi, thở phào một cách nhẹ nhõm như trút được nỗi lòng.

Lại thấy anh bậy bếp ga.....

Nướng lại bánh mỳ.

Ủa!!?

Cẩn Ngọc Trì bị loại tao thao tác từ anh làm cho ngớ người, vụt qua một hàng dài các dấu chấm hỏi vô cùng vô cùng nhiều. Lửa màu xanh phạt sáng, anh vụng về dùng tay để nướng lại vỏ ngoài của bánh mỳ, không những không làm nóng được, còn làm nó cháy cả lớp vỏ ở bên ngoài.

Cẩn Ngọc Trì “ ...... ” Anh.... vào bếp đúng là làm em vạn phần kinh ngạc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.