Cẩn Ngọc Trì muốn vươn tay đỡ lấy anh lên, như sở giác được cái gì, chợt bàn tay anh vươn đến cản trước mặt cậu, Thời Niên Yến đôi mắt mê man, âm giọng rất khàn, khản đặc, đến nổi chính anh cũng không rõ mình đang nói gì. Từ Cẩn Ngọc Trì nhận thấy từ khẩu hình miệng, giống như đang nói “ Không, cần..... ”
Nói xong, anh đã ngây người, ngẩn ngơ vài giây, sau đó khóe môi khẽ cong, lại là cái nụ cười cười nhạo đó, Cẩn Ngọc Trì không hiểu anh vì sao lại cười nhạo. Cười về cái gì, cứ như đang cười vào mặt cậu vậy.
Anh tự mình đứng lên, Thời Niên Yến dáng đi xiên vẹo, cứ thể chỉ cần một chốc thả lỏng, anh sẽ ngã khụy xuống đất một lần nữa.
Cẩn Ngọc Trì sau khi thất thần vài giây, bừng tỉnh, cậu vội theo sau anh, biết anh cũng không nghe được những thứ mình nói, cậu vẫn y a lảm nhảm mà hỏi “ Niên Niên, anh đã đi những đâu, sao đến lúc này mới về, nhìn nhìn đồng hồ kìa, đã hơn 3 giờ rồi! ”
“ Có hay không bị thương, có cảm thấy mệt lắm không? ”
“ Niên Niên, anh có đói bụng hay không, muốn uống chút nước hay buồn ngủ rồi? ”
“ Dạ dày anh còn ổn không vậy, Niên Niên, sáng nay anh có cảm thấy đau không!? ”
Niên Niên là tên gọi thân mật của Thời Niên Yến, chỉ có Cẩn Ngọc Trì mới biết và gọi, sau một hơi trút hết những câu hỏi của cả ngày hôm nay cho anh nghe.
Cẩn Ngọc Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3650836/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.