Cẩn Ngọc Trì rất tích cực tìm kiếm, khó khăn vẫn có, cực kỳ nhiều vấn đề khi cậu là một cái vong linh, không chạm vào cái gì được, còn chưa kể đến việc biệt thự rất lớn, nơi nên giấu cũng tối thui không chút đèn đóm. Thêm một thứ lừa vong nữa là, cậu có nhìn xuyên được bóng tối được méo đâu!
Đã vậy, chưa kể đến Thời Niên Yến còn có tài giấu đồ rất khá, đã giấu là tìm không ra nơi cất là đâu.
Cậu có nhớ anh từng rất thích một sợi dây chuyền, đôi khi Cẩn Ngọc Trì sẽ nhìn thấy anh đang ngắm nó, tò mò cậu liền ngỏ ý muốn sờ một chút mà anh cũng không cho. Khi đó cậu không phục, còn trộm đi vào phòng anh tìm một hồi, không được còn lục tung toàn bộ căn phòng lên. Chẳng biết vì cái gì cậu lại cố chấp như vậy nữa.
Và sau đó anh ấy thấy căng phòng của mình bị lật tung, nhìn sang cậu vẻ mặt đang đối anh dương dương tư đắc, liền đã làm bộ đáng thương méc ba mẹ cậu. Cẩn Ngọc Trì cứ thế bị một trận đòn, không oan lắm nhưng không phục vô cùng!
Ai lại chơi đi méc chứ!!
Thật không quân tử!
Cẩn Ngọc Trì bất giác che mông, cái cảm giác bị ba dùng dụng cụ gia quy giáo huấn thật sự rất biến thái, đến bây giờ đã vài năm sau rồi cậu vẫn nơm nớp lo sợ.
Trở về với công cuộc truy tìm kiếm kho báu.
Trì Trì hứng khởi!
....
Trì Trì tuyệt vọng...
Tìm cả một ngày!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3650835/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.