Phó Chính bình tĩnh lại hô hấp, nhìn người con gái đang vô tư ngồi trên giường.
Có vẻ như cô ấy đang xem anh cởi quần áo một cách nghiêm túc.
Anh nhìn cô sau đó hất cằm về phía cửa.
"Tỉnh lại sao chưa đi, vẫn còn lảng vảng ở đây?"
Mộ Tư Đồng miễn cưỡng nhảy khỏi giường, cô cố ý tới gần và nghiêng người tới sát anh: "Đội trưởng Phó, vừa chạy bộ xong à?"
Phó Chính không trả lời, chuẩn bị đi tới bên giường thu dọn chăn mền bị cô làm lộn xộn.
Mộ Tư Đồng thấy anh không để ý tới mình, cũng không cảm thẩy mất mặt, xoay người đi về phía cửa.
Nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của Mộ Tư Đồng sắp chạm tới cánh cửa, anh liền tiến về phía cô.
Cánh tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa, cánh tay cô bất ngờ bị một bàn tay to lớn nóng bỏng phủ lên.
Phó Chính cúi đầu nhìn người đang bất ngờ đến mức giật mình trước ngực. Kéo tay cô tới trước giường, lông mày khẽ nhếch lên, ung dung nhìn cô:
"Ngủ xong liền bỏ chạy?"
Mộ Tư Đồng: "?"
Đây là kiểu logic gì vậy?
Mộ Tư Đồng lắp bắp: "Tôi.. Tôi cũng không.."
Phó Chính thấy hai gò má của cô ửng hồng, mím khóe môi đang tự động cong lên, giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Giọng nói sau một đêm không ngủ hơi khàn khàn: "Gập chăn lại cho tôi rồi đi."
Mộ Tư Đồng:!
Không phải hôm qua anh đã nói sẽ tự thu dọn sao?
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-nam-bi-thu-truong-lanh-lung-sung/3484207/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.