Dọc đường đi, Mộ Tư Đồng lo lắng xiết chặt dây an toàn trước ngực.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi cô đã đem chuyện nên tỏ tình hay không cân nhắc kỹ.
Nếu Phó Chính biết cô là Mộ Tư Đồng mà cô còn mang theo hai chiếc hộp tới nơi đó, e rằng kết cục của cô sẽ cực thảm.
Phó Chính ngồi ở ghế lái, mặt không biểu hiện cảm xúc. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn Mộ Tư Đồng đang ngồi thẳng đứng ở ghế phụ.
Xe rẽ vào một khúc cua rồi tiến thẳng vào cổng căn cứ.
Phó Chính dừng xe, gương mặt tuấn tú lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Xuống xe!"
Suy nghĩ của Mộ Tư Đồng hoàn toàn bị kéo lại bởi tiếng đóng cửa xe. Cô run rẩy cầm túi thuốc xuống xe.
"Đi theo tôi."
Phó Chính nói xong, lạnh lùng dẫn Mộ Tư Đồng đi về phía sân tập cách đó không xa.
Đã quá trưa, sân tập rộng lớn không một bóng người.
Nhìn sân tập, Mộ Tư Đồng vô cùng sợ hãi. Hai chân mềm nhũn không khỏi run lên bần bật.
Tiêu rồi!
Lại muốn phạt mình một lần nữa.
Mộ Tư Đồng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hôm nay anh có thể không phạt chạy được không?"
Nếu phải chạy tiếp, đôi chân này của cô thực sự sẽ tàn phế mất.
Hai bắp chân đã nổi chuột căng cứng đến mức muốn khóc rồi.
Phó Chính giơ tay liếc nhìn đồng hồ, hơi nhướng mày, sau đó nhìn chằm chằm Mộ Tư Đồng cười nói: "Không muốn chạy sao? Tôi thấy cậu tràn đầy tinh lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-nam-bi-thu-truong-lanh-lung-sung/3473924/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.