🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Tử bảng này rất bình thường, bên trên chỉ viết tính danh và sư môn của Phương Nguyên, lại đánh pháp ấn của hắn, ngoài ra thì cơ hồ là không có gì, dường như chỉ là một tín vật để tiến vào nơi nào đó. 

 Nhưng Phương Nguyên minh bạch, tử bảng này tuyệt không đơn giản, bởi vì hai người Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu này, đối với những thứ khác thì cơ hồ là không thèm đếm xỉa, nhưng khi có được tử bảng này thì đều trịnh trọng cất đi. 

 Mà sau khi công bố xong tất cả phần thưởng trên đại khảo lục đạo, loại tử bảng này tổng cộng chỉ phát ra không đến ba mươi cái, trong đó lấy tu sĩ tham gia đạo chiến có được nhiều nhất, trong mấy khảo khác, lại ít ỏi không có mấy, hơn nữa Phương Nguyên cũng đã xem qua một đạo Quan Ngạo có được, phù văn văn lạc bên trên lộ ra không được tinh trí hơn trên tử bảng này của mình 

 - Cái này rốt cuộc đại biểu cho điều gì? 

 Phương Nguyên hỏi qua hai người Lý Bạch Hồvà Lý Hồng Kiêu, bọn họ lại đều cười mà không nói. 

 Mà khi hỏi Tống Long Chúc, thằng ôn này chỉ tề mi lộng nhãn, nói mình sắp lên trời rồi. 

 Đối với điều này, Phương Nguyên cũng chỉ đành cất tử bảng đi, ba tháng sau, đến dưới Côn Luân Sơn, tự nhiên nhìn một cái là biết. 

 - Đi nào, đi uống rượu! 

 Cách đó không xa, Tống Long Chúc đang cao hứng tới muốn uống, gọi mọi người. 

 Hiện giờ đại khảo lục đạo này đã xem như là kết thúc rồi, nhưng đám người bọn họ lại đều không định rời khỏi, cũng hẹn nhau uống sảng khoái một phen, đối với trường hợp bực này, bản thân Phương Nguyên cũng không có hứng thú, trước kia rất ít tham gia, nhưng lần này thì không cự tuyệt được. 

 Nguyên nhân rất đơn giản nhóm người này đều muốn Phương Nguyên làm chủ, bởi vì phần thưởng của hắn là nhiều nhất. 

 Phương Nguyên bất đắc dĩ, không thể bảo mình làm chủ mà mình lại không ra mặt được chứ? 

 Thế là hắn liền rất hào phóng mở tiệc chiêu đãi ở Xích Thủy Đan Khê, bảo Thanh Phong tiểu đồng bưng tới mấy hũ rượu, lại bảo Quan Ngạo dẫn theo Toan Nghê, chạy vào trong thâm sơn gần đó săn một con lợn rừng, lại tùy tiện tìm chút hoa quả... 

 ... Cái này cũng thực sự không phải keo kiệt, một con lợn rừng là đủ ăn rồi! 

 - Ha ha ha ha, Tiểu Thất Quân chúng ta cùng nhau danh, sau này cũng cần phải lăn lộn với nhau nhiều hơn. Nhất là sau khi đến Côn Luân Sơn, đừng để cho người khác coi thường chúng ta, nghe nói những người đó đều là mắt mọc sau gáy, có điều bằng vào bản sự của chúng ta, sứ giả dưới tay Hắc Ám Ma Chủ còn giết được, chỉ cần đoàn kết lại, những người đó cũng chẳng đáng là gì, sớm muộn gì cũng đều phải chịu phục chúng ta... 

 Có điều Tiểu Thất Quân cũng không để ý tới những cái này, vui vẻ mà đến, ở trong tiểu viện của Phương Nguyên ở Xích Thủy Đan Khê uống một trận, nhất là Tống Long Chúc, trong lòng ôm bình rượu, uống một hồi ngà ngà rồi liền đĩnh đạc đứng lên, vỗ ngực hò hét: 

 - Tống Long Chúc ta tuy là một tán tu, nhưng ta cũng giảng nghĩa khí, sau này ai trêu chọc các ngươi, chỉ cần truyền tin tới, ta lập tức sẽ tới ngay, cho dù đối phương là Nguyên Anh cũng sẽ thu thập hắn, dù sao ta trước kia cũng không phải chưa từng thu thập Nguyên Anh, cho nên quen lắm rồi. 

 Mấy người chung quanh đều lạnh lùng nhìn hắn, bộ dạng lười chẳng muốn quan tâm tới hắn. 

 Hắn lại càng nói càng hưng phấn, cười to: 

 - Thật sự không được thì chúng ta kết nghĩa đi, ta lớn tuổi nhất. 

 Vừa nói vừa muốn vươn tay ra ôm vai Lý Hồng Kiêu, Lý Hồng Kiêu liền lườm hắn một cái. 

 Tống Long Chúc rúc đầu lại, rượu tỉnh hơn nửa, thuận thế xoay người ôm Vi Long Tuyệt, nói nhỏ: 

 - Cho nên nên để ta làm lão đại? 

 Vi Long Tuyệt nói: 

 - Cút ra xa một chút! 

 Tống Long Chúc ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Ngư Tử, Vệ Ngư Tử cúi đầu không nhìn hắn, hắn liền lại nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân. 

 Hứa Ngọc Nhân nói: 

 - Đừng tới đây! 

 Tống Long Chúc bất đắc dĩ, thở dài thở ngắn không thôi, đột nhiên đảo mắt, nhìn thấy Bạch Miêu đang nằm ngủ trên ghế dưới gốc cây hòe trong sân, cười hì hì đi tới, nói: 

 - Hay là hai chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi, ta gọi là ngươi một tiếng đại ca? 

 ... 

 - Phương đạo hữu, vì sao không tới cùng nói chuyện? 

 Phương Nguyên đang ở sườn tây tiểu viện, dựa vào lan can nhìn về nơi xa, nhìn ánh trăng trải khắp đại địa, trong lòng đang tính toán kế hoạch của mình sau khi đại khảo lục đạo kết thúc, đang nghĩ tới nhập thần, chợt nghe thấy phía sau có một thanh âm vang lên, quay người lại, chỉ thấy Lý Bạch Hồ trong tay xách một bầu rượu, tay trái cầm hai cái chén, chậm rãi đi tới, hắn đứng cách ngoài ba trượng, mỉm cười thản nhiên hỏi. 

 - Đang suy nghĩ chút chuyện! 

 Phương Nguyên đáp lại một câu, sau đó quay người đi: 

 - Lý đạo huynh, mời... 

 Lý Bạch Hồ đặt chén rượu lên lan can, rót đầy hai chén rượu, cười nói: 

 - Không bằng để lát nữa lại nghĩ, uống mấy chén đã. 

 Phương Nguyên gật đầu, lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. 

 Lý Bạch Hồ nhìn hắn một cái, dường như đang ngưng thần quan sát gì đó, qua một lúc, mới nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, nói: 

 - Nếu ta nhìn không sai, ngươi hiện tại chắc sắp tu luyện đến cảnh giới kiếm ý đại viên mãn, theo phân chia cảnh giới trong Kiếm Kinh của Tẩy Kiếm Trì chúng ta, sau khi ngươi tu luyện đến kiếm ý đại viên mãn, chắc sẽ tiến vào tu luyện cảnh giới kiếm tâm. 

 - Tu luyện kiếm tâm? 

 Phương Nguyên nghe lời ấy, không mở miệng, thầm hồi vị hàm nghĩa trong hai chữ này. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.