Tùy theo tiếng cười lạnh này vang lên, trên đài cao, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chỉ cảm thấy trong cười lạnh đó uẩn hàm pháp lực đáng sợ, chấn cho tâm thần chúng nhân bất ổn, màng nhĩ ông ông cả lên.
Ầm ầm!
Bọn hắn vô thức quay đầu nhìn sang, liền thấy ngoài đài cao, có nam tử toàn được huyết khí bao bọc đứng trên một cột trụ to lớn, người đó cười lạnh nhìn xem chúng nhân, lúc hắn mở miệng nói chuyện, tay đồng thời niết động pháp ấn, một thân huyết khí như là thực chất, ầm ầm cuốn thốc xuống, chúng tu kinh hãi, vội vàng tránh sang hai bên.
Còn chưa kịp đứng vững đã vội quay đầu nhìn lại, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Chỉ thấy huyết khí kia rơi trên đài cao, hóa thành bốn đạo thạch mâu màu đỏ, sắc bén vô cùng, cuốn theo sát khí mà đến, bốn người Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Tống Long Chúc đều bị huyết khí bao phủ, ba người đầu tiên là vô lực né tránh, Tống Long Chúc thì là bị huyết khí áp chế, không cách nào né tránh, chớp mắt đã bị đâm xuyên ngực bụng, găm thẳng trên mặt đất.
- Đây là người nào, sao lại đột nhiên hạ sát thủ?
- Găm cả người xuống đất, đến cả cơ hội rời khỏi Đạo chiến đều không cho?
Chúng tu thấy cảnh ấy, trong lòng vừa kinh vừa sợ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang người khoác huyết bào.
- Ha ha, muốn nói trời giúp, vậy cũng là giúp ta!
Người khoác huyết bào kia thấy đám người Phương Nguyên bị găm trên đất, lúc này mới yên tâm, cười lên ha hả, một thân huyết khí đáng sợ chậm rãi rút đi, lộ ra mặt mũi, chỉ thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, thần sắc có vẻ âm trầm, ánh mắt kiêu ngạo, bễ nghễ tứ phương.
- Tân Trạch tiểu vương gia?
- Là Yêu Ma kia?
Chúng nhân thấy hình dạng của hắn, trong lòng không khỏi cả kinh, có người thất thanh kêu ra tiếng.
Người trong bí cảnh đều biết trước đây vị tiểu vương gia Yêu Ma này quả thực có tham dự Đạo chiến, nhưng rốt cuộc hắn không phải Tử Đan, lại thêm có cao thủ như Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ tọa trấn, trong lòng mới không quá để tâm. Còn người ngoài bí cảnh thì trước đó đều thấy được cảnh Tân Trạch tiểu vương gia bị Phương Nguyên đánh lén đả thương, càng không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện vào lúc này.
Đáng sợ hơn chính là, cái tiện tay vung lên kia của hắn mang theo huyết khí cuồn cuộn, găm thẳng bốn người xuống đất, đây là thần thông cường đại cỡ nào?
Then chốt hơn là, Đạo chiến vốn cho phép người lui ra.
Nhưng tên tiểu vương gia này lại cố định người trên đài, chế trụ thần hồn, cầm tù ở đây, hắn có ý gì?
- Tên Yêu Ma nhà ngươi cũng định nước đục mò cá, đoạt danh hiệu khôi thủ Đạo chiến Trung Châu?
Toàn trường kinh hãi, song rất nhanh có người bình tĩnh lại, từ trong đám đông truyền ra vài tiếng cười lạnh.
Chính là mấy vị cao thủ Tử Đan còn lại kia, trong lòng bọn họ rõ ràng đều không quá coi trọng Yêu Ma đến từ Nam Hoang thành này.
- Ta đây không quá để ý cái danh hão kia, ta chỉ tới tặng lễ thôi!
Những người khác nghe hắn nói thế thì đều như lọt vào trong sương mù.
Đúng lúc này, Tân Trạch tiểu vương gia chợt khẽ lắc tay áo, từ trên trụ cao bay vút mà xuống, lao thẳng tới mép phía tây đài cao, mấy vị tu sĩ ở hướng đó lập tức hét lớn, đồng loạt điều khiển thần thông đánh tới, trong đó thậm chí có một vị tu sĩ Tử Đan điều khiển Âm Lôi, người này ngưng tụ thần thông, hung hăng kích tới Tân Trạch tiểu vương gia.
Rắc rắc...
Tân Trạch tiểu vương gia thấy vậy, lại chỉ cười nhạt một tiếng, tiện tay vung lên.
Một thân huyết khí trên người lập tức quét ra như áo choàng, vô số thần thông trút tới hắn, bao gồm Âm Lôi của tu sĩ Tử Đan đều rơi hết vào trong áo choàng, tựa như đá chìm đáy biển, biến mất vô tung vô ảnh, một thân lực lượng của hắn theo đó bỗng chợt tăng vọt, pháp lực trên người cường hoành đến một mức độ kinh người, tung chưởng đánh bay một mảnh tu sĩ.
- Tu vi hắn là gì?
- Một tên Yêu Ma, làm sao lại có pháp lực mạnh mẽ đến vậy?
Chung quanh nhất thời loạn thành một đoàn, Tân Trạch tiểu vương gia nhẹ nhàng đi tới phía tây đài cao, giơ tay lên, nhẹ nhàng tung chưởng đánh tới vị trí một phương Trận Xu trên đài cao, sau đó, huyết khí phun trào, cấp tốc rót vào trong đại trận.
Chúng tu mơ hồ, vừa sợ vừa giận theo dõi hành vi này của hắn.
Khắc sau, bọn họ đột nhiên phát hiện, trận quang trên đài bất ngờ chuyển thành màu đỏ thẫm.
Toàn bộ đài cao tựa hồ như bị phủ lên một chiếc lồng màu máu.
Chúng tu thấy thế, lập tức ý thức được không ổn, ánh mắt băng lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, lại nhất thời không dám mạo hiểm ra tay.
- Hắn rốt cục muốn làm gì?
Ở bên ngoài bí cảnh, đám người Tiên Minh hay là trưởng lão tông chủ các đại đạo thống đều đồng loạt vỗ bàn đứng dậy.
Trong lòng ai nấy đều ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.
- Không hay, đại trận truyền tống mất đi cảm ứng với Trận Xu bên ngoài...
Ngay khi trong lòng bọn hắn vừa dâng lên dự cảm chẳng lành, đột nhiên từ trên đỉnh núi, một vị lão giả áo trắng phụ trách chủ khảo Đạo chiến lướt nhanh về phía Tiên Đài Tiên Minh, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, quát khẽ nói:
- Hắc Ám Chi Chủ?
Một luồng khí lạnh cuộn lên trong lòng chúng tu, phảng phất như ngọn núi đè ép lồng ngực.
Tân Trạch tiểu vương gia cười lên sướng khoái, nói tiếp:
- Chủ nhân nhà ta được Thánh Nhân Tiên Minh ưu ái, gióng trống khua chiêng chạy tới Ma Biên bái phỏng lão nhân gia, đến mà không trả lễ thì không hay, thế là ta đây đành phải tới Trung Châu trả lễ cho chư vị...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]