🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thậm chí đây vốn chính là thường thức mà một người tu hành nên đề phòng, hoặc là thủ đoạn nên nắm giữ. Hơn nữa, lấy thực lực Phương Nguyên, đối mặt Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì đều là thắng bại khó liệu, mà giữa hắn và hai phe kia tựa hồ cũng có mâu thuẫn khó mà hóa giải, như vậy bắt lấy cơ hội khó được này, thừa cơ đánh bại hai người kia, tựa hồ cũng không phải là chuyện gì quá đáng trách... 

 - Ngay từ lúc vừa tiến vào bí cảnh hắn đã bắt lấy cơ hội đánh lén đả thương tiểu vương gia Nam Hoang thành, sau đó cố ý giấu diếm chuyện bản thân tu luyện hai đạo thần pháp, dụ chư vị cao thủ Tử Đan đến công, thừa cơ đoạt đi ma hạch trong tay bọn họ, giờ lại nhân khi hai Lý ác chiến, một mẻ hốt gọn cả đôi, tâm tư như thế, thủ đoạn như thế, thật sự khiến người khó mà chê trách được gì... 

 Có người nhớ lại một loạt hành động Phương Nguyên làm ra từ khi tiến vào bí cảnh, nhịn không được thở dài thán nói: 

 - Nhưng làm như vậy, dù sao... 

 ... cũng hơi quá! 

 Chúng nhân vừa nghe, trong lòng đều trầm xuống. 

 Đúng a, giờ dù sao cũng là đang trong Đạo chiến, hành sự ngay dưới mắt bao người! 

 Hắn công khai làm như thế, dù chúng nhân không cách nào chỉ trích, thậm chí phải thừa nhận tính hiệu quả của việc làm này, nhưng đồng thời vẫn khiến người có chút phản cảm... 

 Cao thủ Đạo chiến thì hẳn nên có phong thái của cao thủ mới đúng... 

 Phải biết, dù là lúc Phương Nguyên viết ra mấy chữ “vô địch thủ”, khiêu chiến chư vị tu sĩ Tử Đan trong bí cảnh, mới đầu những người kia đều là một đối một tới khiêu chiến hắn, thẳng đến khi hắn chủ động yêu cầu, mới có cảnh bốn vị cao thủ cùng vây công! 

 - Triệu hiền điệt, vãn bối các ngươi nhìn trúng này, tâm tính tựa hồ không được tốt cho lắm... 

 Trên Tiên Đài Tiên Minh, vị Trấn Thủ kia cũng trầm mặt xuống, lạnh lùng nói. 

 Sắc mặt Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn hơi đen lại, hiển nhiên cũng có chút khó coi, qua nửa ngày mới trầm giọng nói: 

 - Ta cũng không ngờ hắn lại không từ thủ đoạn như thế, chẳng qua Trấn Thủ yên tâm, đợi Thái Hư tiên sinh và Thánh Nhân bắt được Hắc Ám Chi Chủ, trở về từ Ma Biên, ta tự nhiên sẽ bẩm báo hết thảy hành vi của kẻ này cho Thái Hư tiên sinh, nên xử lý thế nào, cứ để tôn thượng quyết định là được... 

 Trấn Thủ Tiên Minh hừ lạnh một tiếng, nói: 

 - Đáng tiếc Thái Hư tiên sinh phải đi Ma Biên đối phó kẻ điên kia, bằng không nếu chính hắn tận mắt nhìn thấy tiểu bối mà mình xem trọng có tâm tính như vậy, sợ rằng cũng sẽ thất vọng vô cùng! 

 - Chẳng phải ngươi muốn ta cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng ư? 

 Cũng lúc này, trong bí cảnh, trên đài cao, Phương Nguyên tay trái niết ấn họa phù, không ngừng thi triển thần thông, Chu Tước Lôi Linh, Thanh Lý, Bất Tử Liễu cùng dung nhập vào trong Huyền Hoàng chi khí, từng tầng từng tầng cuồng kích Lý Hồng Kiêu, miệng quát khẽ: 

 - Phương mỗ hành sự không thẹn với lòng, mặc Cửu Trọng Thiên ngươi ngông cuồng thế nào, lại có thể làm gì được Phương mỗ? 

 Dưới thế công điên cuồng đó, nét mặt Lý Hồng Kiêu trướng đến đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi chống đỡ. 

 Đầu bên kia, thế kiếm trong tay Phương Nguyên cũng không ngừng nghỉ, Kiếm Đạo sắc bén, kiếm ý xung thiên, ùn ùn chém tới Lý Bạch Hồ, từ xa nhìn lại từng đạo kiếm quang hệt như tia chớp màu trắng, ầm ầm xoắn nát cả một phương hư không. 

 - Tẩy Kiếm Trì các ngươi có là khôi thủ Kiếm Đạo thì đã sao, dựa vào cái gì mà muốn cấm Kiếm Đạo của ta? 

 Lý Bạch Hồ kiệt lực đón lấy kiếm quang đáng sợ từ Phương Nguyên, sắc mặt cũng không khỏi đại biến, chỉ có thể cắn răng trốn tránh phòng thủ. 

 Hắn và Lý Hồng Kiêu bị Phương Nguyên bắt được cơ hội, không cho bọn hắn có chút mảy may cơ hội thở dốc, càng không cho bọn hắn thu hồi pháp lực, rảnh tay quay sang ngăn cản, thế công cứ như thủy triều ùn ùn đánh tới, quyết phải hạ gục cả hai cho bằng được. 

 Ở chung quanh, trên đài cao, nguyên một đám tu sĩ đều tròn mắt mà nhìn. 

 Có người tức giận bất bình, có người nét mặt ngốc trệ, có người cười lạnh, vẻ mặt khinh thường. 

 Nhưng vô luận là loại nào, chứng kiến đại chiến giữa không trung, lại không ai dám cả gan nhúng tay, chỉ sợ dẫn lửa thiêu thân. 

 - Nằm xuống cho ta! 

 Đúng lúc này, thế công Phương Nguyên đạt đến mạnh nhất, quát khẽ một tiếng, một dải lụa màu xanh ngưng tụ giữa không trung, xoay tròn như gió, bên trong ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng đạo lôi quang hội tụ, mỗi sợi khí cơ đều trầm trọng mà khủng bố, khiến người tâm kinh đảm chiến, hung hăng đụng tới Lý Hồng Kiêu, cùng lúc, kiếm khí ngưng tụ nơi tay trái hắn cũng đã trầm trọng như núi, chém tới Lý Bạch Hồ. 

 - Đừng tiện nghi hắn... 

 Sát na đó, Lý Hồng Kiêu đột nhiên thấp giọng hét lớn, không nhìn hết thảy thu hồi chùm sáng đầy trời, thẳng đánh về phía Phương Nguyên. 

 Dù bọn hắn phải thua, cũng không cam tâm bị Phương Nguyên làm ngư ông đắc lợi. 

 Ầm ầm... 

 Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, thân hình ba người vừa chạm liền tách ra. 

 Thanh khí Phương Nguyên đánh ra cường hành kích trúng ngực Lý Hồng Kiêu, đánh cho Lý Hồng Kiêu sắc mặt xám trắng, quầng sáng ảm đạm, thân hình như diều đứt dây bay rớt ra sau. Lý Bạch Hồ cũng bị một kiếm đáng sợ kia của Phương Nguyên chém trúng, nửa người dính đầy máu tươi, thân hình bay ra xa xa, bảo kiếm trong tay leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, hàn quang ảm đạm, như đã mất đi linh tính. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.