Chương trước
Chương sau
Trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ là tới hỗ trợ đả thiết, cho dù đoạt được khôi thủ, đó cũng không phải là của mình ...

Đương nhiên, hắn cũng đã nói qua với Từ Kiều Kiều, nếu Luyện Phong Hào đoạt được khôi thủ, tất cả lợi ích khác mình tất cả đều không lấy, nhưng cơ hội vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng thì phải tặng cho mình, mà Từ Kiều Kiều cũng thống khoái đáp ứng.

Đại khảo khí đạo không giống với các đại khảo khác, đọc sách ba tháng gì đó, còn xa mới hữu dụng bằng những phần thưởng thực tế.

- Ha ha, thì ra là ngươi, sớm biết là như vậy, cũng không bảo ngươi cởi mặt nạ làm gì.

Vị giám thị khí đạo đó thấy là Phương Nguyên, cũng ngẩn ra, lập tức bật cười, chắp tay sau lưng đi về chỗ.

- Sao không nói sớm ...

Trong lòng Phương Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể than khẽ một tiếng, ngưng thần bình phục tâm tình.

- Lần đại khảo khí đạo này quy tắc rất đơn giản, chư vị tham gia thi, đều dùng mẻ kim loại ba trăm cân ở cạnh lò, mở lò đúc luyện, thi triển thủ đoạn, luyện chế một thanh phi kiếm cấp chín, người có phẩm chất kiếm cao thì thắng, thời gian là một ngày đêm, quá hạn sẽ bị hủy bỏ, bắt đầu đi ...

Vị chủ khảo khí đạo đó cũng là một vị Đại Khí Sư, lại có đặc điểm dứt khoát thực tế của Khí Sư, hét lớn một tiếng, liền tuyên bố bắt đầu.

Cuộc thi này ngay cả hương cũng không cần dùng.

Bắt đầu từ giờ Thìn Hôm nay, kết thúc vào giờ Thìn ngày mai, đúng một ngày đêm.

- Mở lò, rèn sắt!

Lâu chủ Luyện Phong Hào Từ Kiều Kiều, nhìn thì yểu điệu, nhưng lại là một vị lão thủ luyện khí, mạnh mẽ vang dội, lại không hề hoảng loạn, ra lệnh một tiếng, hai vị lão tu ở phía sau nàng ta liền tiến lên kiểm tra chất lượng của mẻ kim loại ba trăm cân đó, sau đó thì báo tạp chất, lượng kim loại bên trong cho nàng ta, nàng ta thì nhanh chóng thôi diễn ra cách luyện, sau đó mở lò, bỏ mẻ kim loại vào.

Lúc này, lại chưa tới lượt Phương Nguyên ra tay, chỉ tay cầm đại chùy, lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh.

Trong lòng, nhớ lại Bát Phong Chùy Pháp vừa bỏ thời gian một ngày ra học.

Chùy pháp này tuy huyền diệu, nhưng kỳ thật chỉ xem như là một loại võ pháp đơn giản, đối với hắn mà nói, vấn đề không lớn.

Có điều, lần này dù sao cũng là vì giúp Tôn quản sự, cho nên hắn vẫn rất nghiêm túc.

- Chuẩn bị tốt chưa?

Lắng lặng chờ chừng nửa canh giờ, Từ Kiều Kiều đã luyện được nửa mẻ kim loại, đat lên tren huyền thiết cham, quay đau nhìn về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên Phương Nguyên liền gật đầu, tay cầm cự chùy, chậm rãi tiến về phía trước, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Một chùy đã đánh xuống thì không được dừng, nếu không sẽ không luyện ra được Long Tức Thiết mà ta cần.

Từ Kiều Kiều dường như vẫn có chút lo lắng, lại không nhịn được dặn một câu.

- Ta sẽ tận lực!

Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền song chưởng vận chuyển pháp lực, hung hăng vung chùy đập xuống.

-Âm!

Thiên Kích Chùy đó vốn đã nặng hơn vạn cân, sau khi vung lên, lại giống như ác long muốn phá không mà đi, lại bị thần lực ở hai tay của hắn khống chế chặt chẽ, dựa theo pháp môn trong Đại Bát Phong Chùy Pháp, thu lực ba phần, đập vào trên khối thép tôi đó.

- Keng!

Tia lửa văng khắp nơi, bắn ra xung quanh.

Mà như thế vẫn chưa hết, Phương Nguyên lại vung chùy đánh tiếp.

Đại khảo luyện khí, kỳ thật cũng không có gì hay mà xem, trừ thủ pháp khác nhau trên mấy điểm mấu chốt ra, còn lại thì đều là đại đồng tiểu dị, chỉ là leng keng đa thiết đuc hình ma thoi, nhat là thanh đại chuy trong tay Phương Nguyên tuy nặng vạn cân, nhưng ở trong mắt người ngoài, lại cũng cảm thấy chỉ hai ba ngàn cân, căn bản không biết thực tế vung đại chùy này cần lực đạo lớn cỡ nào.

Mà điều này cũng là quyết định quá trình vung chùy luyện sắt này, không hề có chỗ nào kinh diễm cả.

Có điều, có chút kỳ quái là, quá trình khảo hạch buồn tẻ như vậy, người tu hành lại đều xem say sưa, ai nấy vây quanh đài, cắn hạt dưa uống trà, còn có mang ra đồ ăn rượu ngon, không có một ai rời đi.

Không chỉ là như vậy, thậm chí còn có một số người vốn không tới hiện giờ lại chạy tới.

Người xem thi, không ngờ càng lúc càng nhiều, ai nấy hưng phấn không thôi, nhìn Phương Nguyên rèn sắt trên đài cao, trong lòng đều đang chờ mong, không biết hắn sẽ thi triển diệu pháp gì đó để lại một phát nổi tiếng, tâm tình đó quả thực là còn bồi hồi hơn là xem kịch.

Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ lại không nhịn được mà lộ ra biểu cảm cổ quái.

- Keng keng keng ...

- Vị tam đạo khôi này chẳng lẽ chính là tới đây để đả thiết?

Trong mắt người ngoài, động tác lúc này của Phương Nguyên thật sự rất nhàm chán!

Bọn họ nhưng không biết sức nặng của Thiên Kích Chùy trong tay Phương Nguyên, chỉ nhìn thấy hắn tay cầm đại chùy, từng nhát từng nhát đập xuống, quả thực là đơn giản đến khiến người ta chán ngấy, theo thời gian trôi qua, ngay cả tâm tư xem náo nhiệt cũng phai nhạt, thậm chí có người đã ngáp rồi.

Nếu không phải Phương Nguyên trước đây là tam đạo khôi, biểu hiện thật sự quá kinh diễm, ở trong lòng mọi người, cũng vốn đã mang theo vầng sáng thần bí, bởi vậy bất kể là làm gì cũng không dám khinh thường, lúc này chỉ sợ sớm đã có người hô lên không hay rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.