Chương trước
Chương sau
Tôn quản sự gấp tới giậm chân bình bịch: 

 - Đây chính là Tử Đan đó... 

 Nữ tử đó cả kinh, nhìn Phương Nguyên một cái, trên tay lại dùng thêm sức: 

 - Ngươi cho rằng ta không phân biệt được Tạp Đan và Tử Đan à? 

 - Ài... 

 Phương Nguyên thấy thảm trạng này của Tôn quản sự, cũng không nhịn được mà nhíu mày. 

 Nhưng người ta liếc mắt đưa tình với nhau, mình cũng không tiện tới ngăn cản, liền đảo mắt, lại nhìn thấy ở chính giữa doanh trướng đặt một hòm đồng cực lớn, nắp hòm nửa đậy bên trên, bên trong có một thanh đại chùy dài hơn trượng, cán chùa màu đen, giống như từ huyền thiết đúc thành, bên trên khắc long văn, mà chùy thì chế từ tử kim, giống như là cối xay, lấp lánh ánh sáng lạnh, lẳng lặng nằm trong hòm đồng. 

 Hắn quan sát một chút, liền lững thững đi tới, một tay cầm đại chùy, xách lên, sắc mặt cũng lập tức hơi đổi. 

 - Nặng thế! 

 Đại chùy này đầu không nhỏ, nhưng ở trong giới tu hành, binh khí kỳ môn là nhiều tới đếm không hết, đại chùy bực này cũng không tính là kỳ lạ. 

 Dù sao, nhục thân của người tu hành cường đại, lực lượng cũng lớn, binh khí tám trăm cân một ngàn cũng không tính là đặc biệt, nhưng không ngờ đại chùy này lại không đơn giản như bề ngoài, nhìn qua thì bộ dạng cũng chỉ là hai ba ngàn cân, nhưng Phương Nguyên vừa xách lên, sau khi nâng thử, lại phát hiện thanh đại chùy này cực kỳ nặng, sợ là không dưới hơn một vạn cân. 

 - Trời ạ... 

 Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đang cau mày tính thử trọng lượng của đại chùy này, mấy người trong doanh trướng lại lập tức trợn tròn mắt. 

 Thiên Kích Đại Chùy tổ tiên Luyện Phong Hào truyền xuống, không ngờ lại bị con mọt sách này một tay xách lên? 

 Còn vung vẩy lên xuống, áng thử trọng lượng một cách thoải mái như vậy sao? 

 - Khí lực thực sự lớn vậy à? 

 Nữ tử váy nâu kia thấy vậy cũng hơi kinh hãi, buông lỗ tai Tôn quản sự ra, xoay người ôm quyền với Phương Nguyên, nói: 

 - Vừa rồi nhìn nhầm, tiểu nữ tử Từ Kiều Kiều, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào? 

 - Kiều Kiều? 

 Phương Nguyên nhìn lỗ tai đã biến hình của Tôn quản sự, thầm nghĩ cái này thực sự là chẳng dính dáng gì tới hai chữ kiều kiều cả. 

 Nhưng trên mặt cũng chỉ đành cười nói: 

 - Không dám, ta tên Phương Nguyên, vị này là sư huynh của ta! 

 - Phương Nguyên? 

 Trong doanh trướng này còn có mấy vị lão giả mặc ám xáo, giống như là trưởng lão chấp sự, nghe thấy tên của Phương Nguyên, lại lập tức hơi ngẩn ra, nghĩ lại một chút, đột nhiên vẻ mặt kinh hãi, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Phương Nguyên, một người trong đó đã không nhịn được mà bước lên trước vài bước, khiếp sợ nói: 

 - Tam đạo khôi trận, đan, phù được thịnh truyền mấy ngày nay, chẳng lẽ chính là... Chính là ngươi? 

 Phương Nguyên chỉ gật đầu, không trả lời. 

 Nhưng như vậy không nghi ngờ gì nữa cũng là ngầm thừa nhận, mấy vị lão giả áo xám đó lập tức hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã thay đổi. 

 Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, thanh danh của Phương Nguyên đã lớn đến có chút dọa người. 

 Từ Kiều Kiều đó nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc nhìn Tôn quản sự: 

 - Ngươi thật sự có một sư đệ lợi hại như vậy à? 

 Tôn quản sự ôm lỗ tai của mình, lạnh lùng cười: 

 - Tưởng ta lúc trước là nói đùa với ngươi à? 

 - Cút ra đi dung luyện tiên kim đi! 

 Từ Kiều Kiều trực tiếp chống nạnh chỉ một cái, một chút mặt mũi cũng không cho. 

 - Được rồi! 

 Tôn quản sự đáp ứng thống khoái, cười ha ha với các trưởng lão đang vẻ mặt kích động nhìn Phương Nguyên, sau đó ra ngoài làm việc. 

 Mà Từ Kiều Kiều thì vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Phương Nguyên, nói: 

 - Ta không biết hắn đã nói với ngươi chưa, ta chuẩn bị dùng bí pháp tổ truyền của Luyện Phong Hào để luyện bảo, đoạt chức khôi thủ đại khảo khí đạo này, nhưng cái khác thì dễ nói, truyền thừa mấy ngàn năm của Luyện Phong Hào ta, đạo luyện bảo tự nhận là không thua người khác, nhưng chỉ có quá trình rèn này là cần phải có người cầm Thiên Kích Chùy, trong lúc ta luyện bảo, dựa theo Bát Phong Chùy Pháp tổ truyền của ta, liên tục không ngừng rèn mười canh giờ, lực lượng cần dùng trong lúc này quả thực là khó có thể hình dung, cũng có rất nhiều biến hóa... 

 Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nói: 

 - Chùy pháp tổ truyền của ngươi tổng cộng có bao nhiêu biến hóa? 

 Từ Kiều Kiều hơi trầm ngâm, nói: 

 - Đại Bát Phong Chùy Pháp, tổng cộng có một trăm lẻ tám thức! 

 - Vậy ta an tâm rồi! 

 Phương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu, nói: 

 - Lúc trước Tôn sư huynh là muốn tìm Quan Ngạo sư huynh hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra, quả thật là thích hợp với ta hơn, nếu là lực lượng thì có thể là Quan Ngạo sư huynh mạnh hơn một chút, có thể học tập chùy pháp, nhưng ta thì lại học nhanh hơn một chút. 

 Từ Kiều Kiều nghe vậy sắc mặt hơi nghiêm lại, nhướn mày nói: 


 Dưới Vấn Đạo Sơn đã dựng một tòa đài cao kiểu cầu thang, từ trên xuống dưới, tổng cộng có chín bậc. 

 Mỗi một bậc, đều có mười tiên đài nhỏ, bên trên bày những vật như ao suối, lò lửa, còn có khối sắt to, nặng ba trăm cân. 

 Bên trên cùng của đài cao, chính là chỗ của người chủ khảo, chư vị Giám Bảo Sư đứng hai bên, hai bên mỗi đài đều có một người đứng. 

 Mà chung quanh thì có rất nhiều người tu hành đến từ các tiên môn, dù sao pháp bảo là thứ mà các đại tiên môn đều cần, ý nghĩa phi phàm, cũng dẫn tới không ít đại nhân vật đến xem thi, có điều khiến người ta không ngờ là, những tán tu quan chiến đó không ngờ cũng tới rất nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.