Chương trước
Chương sau
Kinh lịch quỷ dị này khiến Phương Nguyên nghe mà choáng váng:

- Ngươi bị nàng ta đả thương?

Tôn quản sự lắc đầu, nói:

- Không, ta theo nàng ta về Luyện Phong Hào, hiện tại ta là đại tổng quản của Luyện Phong Hào ...

- Ăc ...

Phương Nguyên tốn một phen tinh thần mới làm rõ được sự vòng vèo trong đây, đành phải nói:

- Chúc mừng chúc mừng ...

- Ha ha, sư huynh ta bản sự vô hạn, thế có tính là gì?

Tôn quản sự ha ha ha ha, nhưng lại mặt ủ mày ê nói:

- Kỳ thật, cũng không phải chuyện tốt gì, tất cả tiên kim của sư huynh ta đều phải mang ra đền, ngay cả bản thân ta cũng phải đền cho họ, tiểu nương bì này còn không cảm kích, nói ta mà dám nói chuyện đó ra ngoài, liền thiến ta!

- Thôi ... Dù sao cũng phải từ từ sẽ đến!

Phương Nguyên đành phải khuyên một câu, thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình phải chuẩn bị một phần quà mừng rồi.

Đến lúc này mới nghĩ tới, vội nói:

- Đúng rồi, Tôn sư huynh, ngươi muốn ta giúp làm việc gì?

Tôn quản sự vỗ đùi, nói:

- Nếu không thì sao lại nói là phiền, không phải vẫn là chuyện của tiểu nương bì kia à.

Nói đến đây, sắc mặt mới trở nên có chút ngưng trọng, nói:

Đại khảo lục đạo lần này, Luyện Phong Hào bọn họ cũng báo danh, hơn nữa quyết chí phải đoạt giải nhất, nhưng Luyện Phong Hào này trước kia cũng thanh danh vang dội, chính là tiên môn luyện khí nhất lưu của Trung Châu, lúc đó, chỉ là khôi thủ đại khảo khí đạo bọn họ cũng chưa chắc đã để vào mắt, nhưng hiện giờ, cha của tiểu nương bì này mấy năm trước đã chết, lại có không ít trưởng lão ra đi, hiện tại thực lực của Luyện Phong Hào đang ở vào lúc yếu nhất, căn bản không nắm chắc đoạt được giải nhất.

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngần ra:

- Luyện bảo thì ta không hiểu, làm sao mà giúp ngươi được?

Tôn quản sự cười cười xua tay, nói:

- Cho nên ta kỳ thật cũng không phải tới tìm ngươi, là tìm tên ngốc đó!

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã có chút hồ đồ, nhíu mày nhìn về phía hắn.

- Đúng vậy ...

Tôn quản sự cười nói:

- Ngươi cứ nghe ta nói đã, Luyện Phong Hào này tuy thanh thế và nội tình đã xa không bằng trước, nhưng căn cơ lại dày, tổ tiên của tiểu nương bì này có một loại bí pháp luyện bảo, nếu dùng ở đại khảo khí đạo này cướp lấy khôi thủ là không nói chơi, chỉ là vấn đề ở chỗ, bí pháp đó tuy nàng ta biết, nhưng lại không thi triển được, bởi vì trong bí pháp đó chỗ khó nhất chính là rèn sắt ...

Bí thuat ren sắt tổ truyền của Luyện Phong Hào bọn họ, đó là cần phải có người tay cầm chùy nặng vạn cân mà tổ sư gia của Luyện Phong Hào đả tạo, dựa vào chùy pháp nào đó, liên tục không ngừng rèn trên mười canh giờ, đó không phải là người bình thường có thể thừa nhận, tiểu nương bì vốn bảo ta làm, nhưng ta không am hiểu cái này, xách lên cũng hết hơi rồi, nàng ta còn mắng ta vô dụng, ta tức quá nói lại mấy câu, nàng ta lại cầm đao chém ta, ta chạy ra, cũng vừa hay nghe nói tới tin tức về ngươi, thế là ta liền lập tức nghĩ tới tên ngốc Quan Ngạo này ...

Nói xong liền trở nên có chút hưng phấn, cười nói:

Với than the đo của han, không đa thiet thì đung là lãng phí!

Cho tới lúc này, Phương Nguyên cuối cùng mới minh bạch ý đồ đến của Tôn quản sự, trên mặt dần dần lộ ra vẻ ngượng nghịu.

Nếu thực sự muốn tìm người có loại thiên phú dị bẩm để rèn sắt, Quan Ngạo quả thật là vạn dặm mới tìm được một ...

Nhưng mấu chốt là ...

Giơ tay lên chỉ vào trong phòng đan, hắn cười khổ nói:

- Ngươi tới không khỏi quá không khéo rồi, Quan Ngạo sư huynh đã bế quan mấy ngày rồi!

- Bế quan?

Tôn quản sự nghe vậy không nhịn được mà kinh hãi:

- Lúc nào mới ra?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết han khi nào thì xuất quan, nhưng chắc han là trong thời gian thời gian này là không ra được, hơn nữa hắn lần này bế quan, không thể coi thường, liên quan đến con đường tu hành cả đời của hắn, bất kể là như thế nào, ta cũng không thể quấy rầy hắn!

Tôn quản sự lập tức mặc như đưa đám, ngồi trên mặt đất than thở, vẻ mặt mất mát.

Phương Nguyên thấy mà cũng có chút không đành lòng, trầm mặc một lúc, nói:

- Hay là để ta thử xem?

-Nếu là ngươi ...

Tôn quản sự nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, liền cũng hơi ngẩn ra, sau đó đi một vòng xung quanh Phương Nguyên, nhìn từ trên xuống dưới, còn vươn tay ra nhéo nhéo cánh tay của Phương Nguyên, có chút hoài nghi nói:

Nhưng Tôn quản sự dù sao cũng khác với người ngoài!

Không nói đen khi làm chấp sự ở Thanh Dương Tông, hắn âm thầm chiếu cố mình đủ thứ, chỉ là khi ở cảnh giới Vân Châu, bị thích khách của Cửu U Cung ám sát, cùng với ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn thay mình chống đỡ công kích của Hắc Đồng Kiếm Khách đến từ Tẩy Kiếm Trì, thế cũng coi như là đã hai lần cứu mạng mình, chỉ nói tới giao tình này, mình sao có thể không giúp hắn?

Hơn nữa Phương Nguyên nói giúp là cũng đã cân nhắc nghiêm túc.

Hắn đã nghe rõ lời nói của Tôn quản sự, chuyện luyện khí, không cần mình phụ trách, Luyện Phong Hào tự có cao nhân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.