Chương trước
Chương sau
Lúc này, tâm thần hắn cũng lờ mờ trở nên căng thẳng.

Tính tình hắn lạnh lùng, không muốn để ý tới các loại chuyện loạn thất bát tao, nhưng trên đời này có chuyện của mấy người mà hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vị Tôn sư huynh gầy như khỉ ở trước mắt này chính là một trong số đó, chuyện của hắn chính là chuyện của mình!

- Ài, cái này nói ra thì dài lắm ...

Tôn quản sự than thở, đưa chén trà cho Phương Nguyên, ý bảo hắn rót thêm chén nữa, sau đó cười khổ nói:

- Phương sư đệ, ngươi còn nhớ lúc trước trong thế giới tàn phá đó, ta nhặt được không ít mảnh vỡ pháp bảo chứ?

Phương Nguyên gật đầu, trong lòng khẽ động.

Lúc ấy trong thế giới tan phá kia, Quan Ngạo va Ton quản sự đều có thu hoạch, Quan Ngạo nhặt được một số hạt giống về, hiện giờ đã bắt đầu mọc rễ, mà Tôn quản sự thì nhặt được rất nhiều tàn phiến pháp bảo, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng chắc cũng hiếm thấy ...

Tôn quản sự thở dài một tiếng, nói:

- Lúc ấy ta ở Long Miên Sơn Mạch tách ra với ngươi, liền muốn đi tìm một chỗ làm quản sự, có điều, tùy thân mang theo nhiều sắt vụn như vậy cũng vướng víu, liền muốn tìm một chỗ bán chúng đi, cũng tiện kiếm ít tiền, nhưng không ngờ, vừa tìm người nghiệm chứng một chút chỗ sắt vụn đó, không ngờ rất bất ngờ, đều là một số thiên ngoại tiên kim có giá trị cực cao.

Nói xong, cũng có chút mặt mày hớn hở, vỗ đùi cười nói:

- Chỗ tiền tài này thực sự là ngay cả ta cũng không ngờ, ta là muốn mượn cái này kiếm một mớ, không chừng còn có thể trực tiếp về hưu, có điều thiên ngoại tiên kim đó tiên môn nhỏ, môn phái nhỏ bình thường thì không mua nổi, mua cũng vô dụng, thế là ta liền tìm được một đạo thống chuyên tu thuật luyện bảo, tên là Luyện Phong Hào, bọn họ là biết hàng nhất, tất nhiên cũng ra giá tốt nhất, hai bên đã bàn xong là mười hai linh tinh đổi một lạng tiên kim, ta liền cầm theo hơn trăm tiên kim tới nơi đã hẹn trước chờ bọn họ, không ngờ bọn họ lại không mang theo linh tinh, hơn nữa thấy ta lẻ loi một mình, không ngờ muốn nuốt không tiên thiết của ta.

Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nói:

- Ngươi sao lại chịu thiệt như vậy?

Loại hoạt động y thế hiep nguoi đen an đen ở trong giới tu hành là rất nhiều, nếu Tôn quản sự người mang trọng bảo, bị người ta nhằm vào thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, có điều ngạc nhiên là với một thân bản lĩnh và sự khôn khéo của Tôn quản sự, không có đạo lý nào lại dễ dàng gặp nạn như vậy?

- Đúng vậy!

Tôn quản sự nghe vậy cũng vỗ đùi nói:

- Ta cũng không phải là chim non mới vào giang hồ, sao có thể chịu thiệt?

Nói xong cười lạnh một tiếng, nói:

- Vừa gặp mặt những người đó, ta liền biết bọn họ không có hảo ý, thế là liền động thủ trước, đánh cho những kẻ muốn nuốt không tiên thiết này của ta một trận, ép bọn họ phải giao ra linh tinh thì mới có thể chuộc người, hơn nữa phải là nhiều gấp ba bảng giá đã ra, Luyện Phong Hào này cũng không cam lòng, thế là phái một tiểu nương bì cảnh giới Kim Đan tới đối phó ta ...

- Cảnh giới Kim Đan?

Phương Nguyên nghe vậy hơi ngẩn ra, quan sát kỹ càng Tôn quản sự một cái.

Từ sau chuyện Thông Thiên Bí Cảnh ở Thiên Lai Thành, Phương Nguyên vẫn hoai nghi, tu vi của Ton quản sự chắc không chỉ là ở Kim Đan.

Nghĩ một chút, hắn chậm rãi nói:

- Cảnh giới Kim Đan cũng không đối phó ngươi dễ dàng như vậy được đúng không?

- Đúng vậy!

Tôn quản sự kích động nói:

- Kim Đan thì giỏi lắm à? Ta và tiểu nương bì đó đại chiến ba trăm hiệp, cũng bắt luôn cả nàng ta!

Nói xong lại cười lạnh một tiếng:

- Quay về thẩm vấn một hồi, phát hiện tiểu nương bì này thì ra là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, lần này, ta không khách khí với bọn họ, liền bức họ phải bỏ ra linh tinh gấp mười lần để chuộc, nhưng không ngờ, tiểu nương bì này thực lực không mạnh, nhưng lại âm thầm nuôi một con hung mãng (con trăn),nửa đêm nửa hôm, lặng lẽ không một tiếng động từ trong lòng đất chui ra, gây nên một mảng đại loạn ...

Phương Nguyên hơi ngấn ra:

- Nếu là cự mãng cấp bậc hung thú, ngươi càng không đến mức ...

- Đúng vậy!

Tôn quản sự vay tay, làm ra động tác một đao chém xuống:

- Hung mãng đó thì tính là gì, bị ta một đao làm thịt!

Phương Nguyên đã có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:

- Vậy Sau đó thì sao?

- Sau đó thì sao?

- Sau đó thì xui xẻo to rồi ...

Tôn quản sự vừa nói vừa thở dài, bộ dạng nghĩ lại mà sợ:

- Ngươi chắc không biết, ngày hôm sau vừa tỉnh lại, ta liền choáng váng, quả thực là xấu hổ chết người, tiểu nương bì đó chiếm tiện nghi của ta, không ngờ còn được lý không tha người, giống như phát điên, lấy đao ra chém ta, lúc ấy nàng ta lẻ loi, quần áo cũng không mặc ... Ngươi có biết cảnh tượng đó dọa người thế nào không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.