Chương trước
Chương sau
Về phần ai là khôi thủ, vậy thì phải xem lôi lực mà lôi phù dẫn tới. 

 Phương Nguyên lúc này cũng đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chần chừ chưa mài mực động bút. 

 Hắn chỉ suy nghĩ: 

 - Một đạo lôi phù à? 

 - Ta chỉ cần bấm tay búng một cái, liền có thể dẫn lôi đình hàng lâm, bổ tan cả tiên đài này cũng rất dễ dàng, nhưng đây là thần thông của bản thân ta, không được coi là phù lực, chỉ có ngưng tụ lực lượng tinh khí thần của mình ở một chỗ, hạ xuống trên phù triện, sau đó thì bất luận là lúc nào, thôi động phù triện, đều có thể dẫn tới thôi động một đạo Huyền Hoàng Khí đó, dẫn thiên lôi đánh xuống, mới được coi là một tấm phù triện đủ tư cách! 

 - Tâm ý, tâm ý, phù lực chính là tâm ý, ta nên viết xuống tâm ý này như thế nào? 

 Cho dù là hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tinh khí thần đều vượt trên người tu hành bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ở trên phù đạo có thể nhất phi trùng thiên, tâm ý của hắn đúng là rất mạnh, Huyền Hoàng Khí cũng tương hợp với phù đạo, nhưng hiện giờ lưu lại trên giấy cũng vẫn là một vấn đề. . . 

 Nói cách khác, cũng là trực tiếp dùng phù đạo ngăn địch, sẽ thoải mái hơn rất nhiều! 

 ... 

 Thời gian từng chút trôi qua, các tu sĩ phù đạo chung quanh đều đã bắt đầu viết. 

 Có người đoan đoan chính chính, ngưng thần chính khí, viết xuống bốn chữ to "Ngọc sắc thiên lôi". 

 Lúc viết, chỗ ngòi bút liền có lôi quang ẩn hiện, hư không chung quanh rung động ầm ầm, có thể thấy được tâm thần mạnh cỡ nào! 

 Mà đây chính là họa pháp bình thường của một đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù! 

 Cũng có người chỉ là ngòi bút run run, giống như vẽ loạn một đạo. 

 Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể thấy được một bút vẽ loạn ra này, ẩn hiện hình rồng, giống như có chân long bay lượn, cũng có thể tưởng tượng, nếu phù này dẫn động, mượn hình rồng, dẫn lôi lực, dụng ý linh hoạt, huyền diệu, lại là họa pháp Chân Long Lôi Phù thịnh hành ở Đông Hải. 

 Mà Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng chuyển động bút trong tay, tựa cười mà như không phải cười nhìn phù triện trống ở trước mặt. 

 Chỉ mất không đến mấy hơi thở, nàng ta liền đã nhẹ nhàng chấm bút vào mực, sau đó một vết mực liền rải lên trên phù. 

 Vết mực có hạ xuống, liền giống như là có tinh khí nhẹ nhàng bốc hơi, bay đến trên trời liền dẫn động mây đen hội tụ, khiến cho một vị phù sư giám thị ở bên cạnh cuống quít lên, dùng hộp ngọc phong tồn một đạo phù triện này mới tránh khỏi thiên không tiếp tục âm trầm. 

 Sau đó, nàng ta liền để bút xuống, đứng dậy, quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, xoay người bước đi. 

 Đến cảnh giới này của nàng ta đã có thể dùng ngón tay làm bút, dùng hư không với giấy, tạo nghệ phù đạo cực kỳ tinh thâm, đã không cần phải suy nghĩ mình nên viết đạo phù này như thế nào, chỉ cần nàng ta thầm nghĩ trong lòng là nên viết phù gì, nhẹ nhàng điểm một cái, tâm niệm tự nhiên sẽ ở trên phù. 

 Lần này, nàng ta cũng quả thật là đi đầu. 

 Thậm chí lúc nàng ta rời khỏi, Phương Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chưa viết xuống. 

 Mà điều này tất nhiên cũng khiến nàng ta rất là vui vẻ, thản nhiên cười cười. 

 Sau đó, bắt đầu từ nàng ta, liền có càng lúc càng nhiều tu sĩ đứng dậy rời khỏi, dần dần bước đi, theo nén hương càng cháy càng ngắn, cho dù là một số người trong lòng vẫn chưa nắm chắc, cũng đã viết phù, sau đó đứng dậy rời khỏi, dù sao, cho dù là phù lực hơi yếu một chút thì cũng tốt hơn là nộp giấy trắng, dần dần, hương đã cháy tới cuối, trên tiên đài to rộng như vậy, lại chỉ còn một mình Phương Nguyên. 

 - Ha ha, vị tiểu hữu này, lão phu cũng không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của ngươi, có điều thời gian đã... 

 Vị Lang Trúc tiên sinh kia nhìn trước người Phương Nguyên vẫn là phù triện trống, cũng không nhịn được vuốt râu mỉm cười một tiếng. 

 - Phù. 

 Cũng chính lúc thanh âm của hắn vang lên, Phương Nguyên cuối cùng cũng có quyết định. 

 Hắn nhẹ nhàng chấp bút, ở trên phù triện này rất là nghiêm túc viết ra một chữ "Lôi", rất ít người có thể phát hiện, khi hắn viết xuống một chữ này, trong cổ tay có một đạo thanh quang lờ mờ, theo bút hạ xuống, chậm rãi thấm vào trong phù triện. 

 Cũng vào lúc này, khói nhẹ tan hết, vị Lang Trúc tiên sinh kia thò đầu vào nhìn, cười nói: 


 Có điều khi hắn đi rồi, chỗ đại khảo phù đạo này cũng đã xôi xao ầm ĩ. 

 Vì một người đã giành đại khôi thủ ở cả trận đạo và đan đạo như hắn lại tham dự đại khảo phù đạo, cũng khiến cho một khảo hạch trên trình độ nào đó mà nói thì được xem như là ít được chú ý như phù đạo không ngờ lại dẫn phát sự chú ý của vô số người, tất cả mọi người đều chờ mong thành tích khảo hạch cuối cùng của hắn. 

 - Chẳng lẽ thật sự sẽ sinh ra khôi thủ ba đạo trận, phù, đan à? 

 - Có lẽ sẽ không đâu, vị áo xanh kia lúc khảo hạch trận đạo và đan đạo đều vô cùng thong dong, tự tin mười phần, nhưng ở phù đạo lại hình như có chút khó khăn, hơn ba trăm người tham dự khảo hạch, hắn là người hoàn thành phù triện cuối cùng, suýt nữa thì đã vượt quá thời gian.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.