Chương trước
Chương sau
- Cho dù hiểu biết của ta đối với đạo phù triện vẫn chưa sâu, rất nhiều pháp môn, kỹ xảo, phù văn đều chưa nắm giữ, nhưng cũng đủ để liều mạng với người khác, giống như là đối mặt vớimột đám người rất biết kiếm tiền, mà ta đối với đạo kinh thương lại không hiểu nhất, nếu thực sự so sánh, tất nhiên không bằng được người ta, nhưng mấu chốt là. . . Ta trời sinh đã có một mỏ vàng, vậy còn so sánh làm gì nữa? 

 - Nực cười, kỳ thật ta đã học phù đạo mười mấy năm, bản thân không ngờ lại không biết... 

 Các loại vấn đề hiện lên trong đáy lòng Phương Nguyên, khiến hắn ngơ ngẩn. 

 Nhưng rất nhanh hắn liền ép mình phải bình tĩnh lại, xác định mấy vấn đề. 

 Vấn đề thứ nhất là mình có cần tham gia đại khảo phù đạo hay không? 

 Vấn đề này, hắn rất nhanh liền có đáp án, đương nhiên là cần tham gia rồi! 

 Dù sao chỉ cần đoạt được khôi thủ một đạo, vậy có thể có thêm ba tháng đọc sách trong Lang Gia Các. Vấn đề thứ hai là mình tham gia đại khảo phù đạo, phần thắng bao lớn? 

 Vấn đề này, Phương Nguyên nhất thời vẫn chưa có kết luận, hắn chỉ biết, nếu mình dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết để vẽ phù, vậy chẳng khác nào có căn cơ mạnh mẽ vô biên, sự ngưng tụ của tinh khí thần, ít người có thể đọ với mình, nếu thực sự so sánh với cao nhân phù đạo, có lẽ vẫn có chỗ không bằng, nhưng mấu chốt là trong đại khảo phù đạo cấp bậc này, lại chưa chắc không có sức đánh một trận... 

 Mà mấu chốt nhất chính là vấn đề thứ ba... 

 . . . Đại khảo phù đạo, mình chưa báo danh! 

 . . .Thậm chí mình ngay cả phù sư cũng không phải, không có tư cách tham gia đại khảo phù đạo! 

 Vấn đề cuối cùng Phương Nguyên nghĩ rất lâu liền đứng dậy ra khỏi cửa, lần này hắn không do dự, trực tiếp tới linh viên tu hành ở phía tây Vấn Đạo Sơn cách Xích Thủy Đan Khê không xa, nói với đồng nhi trông núi, bảo hắn đi thông bẩm cho Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn, sau đó đợi khoảng thời gian một chén trà, cuối cùng được đồng nhi dẫn vào trong động phủ linh viện, gặp vị Tuần Giám Sứ này. 

 - Ha ha, khôi thủ trận, đan sáng sớm đã tới tìm ta có chuyện gì thế? 

 Triệu Chí Trăn thấy Phương Nguyên tới, liền cười ha ha, cảm thấy rất có hứng thú. 

 Phương Nguyên nói: 

 - Không phải lúc trước tiền bối từng nói, vãn bối có việc thì có thể tới tìm tiền bối nhờ hỗ trợ à? 

 Triệu Chí Trăn hơi ngẩn ra, cười nói: 

 - Thế ngươi có chuyện gì? 

 Phương Nguyên nói: 

 - Vãn bối. . . Muốn tham gia đại khảo phù đạo. . . 

 Triệu Chí Trăn lập tức ngây ra một thoáng, sắc mặt rất cổ quái: 

 - Ngươi cũng có học đại khảo phù đạo à? 

 - Học một chút... 

 Phương Nguyên lắc đầu, nhìn Triệu Chí Trăn với vẻ chân thành, nói: 

 - Vãn bối không phải phù sư, trước đó cũng không ghi danh... 

 Triệu Chí Trăn nghe vậy thì có chút hồ đồ: 

 - Ngươi là muốn ta... 

 Phương Nguyên rất thản nhiên nói: 

 - Dù sao bên ngoài cũng đồn đại vãn bối là người thân của tiền bối, còn có người nói ta là nhờ quan hệ của tiền bối mới giành được khôi thủ hai đạo trận, đan, thế là vãn bối liền nghĩ, không bằng thực sự nhờ tiền bối giúp ta đi cửa sau, một là giúp ta giải quyết vấn đề không phải phù sư thì không được tham gia thi, hai là giúp ta âm thầm báo danh, giành được tư cách tham gia đại khảo phù đạo? 

 Sự thật chứng minh, thân là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn là Tuần Giám Sứ trong lời dồn có cơ hội rất nhanh thăng nhiệm làm trấn thủ một phương, nếu muốn đi cửa sau thì vẫn rất đơn giản, ít nhất, sau khi Triệu Chí Trăn trầm mặc một lúc, sau đó bảo Phương Nguyên trở về, rất nhanh liền có một đồng nhi tới Xích Thủy Đan Khê, đưa cho Phương Nguyên một tấm hào bài, hào bài này đại biểu cho tư cách tham gia Đại khảo phù đạo. 

 Thế là đến ngày đại khảo phù đạo, Phương Nguyên liền dậy sớm, đi tới nơi khảo hạch. 

 Đại khảo phù đạo là cuộc thi thứ ba trong Lục Đạo Khảo Hạch, lại có chút giống như một đạo có nhân khí thấp nhất. 

 Người tới dự lễ ít nhất, nhân số tham dự khảo hạch cũng ít nhất. 

 Vấn Đạo Sơn bày ra một tiên đài có thể chứa ba trăm người, liền có thể đủ cho tất cả phù sư tham dự khảo hạch rồi. 


 Có người nhận ra Phương Nguyên, kinh hãi tới mắt như rớt khỏi tròng. 

 - Trận khảo và đan khảo đều đoạt khôi thủ rồi, chẳng lẽ hắn trên phù đạo cũng có bản sự rất mạnh? 

 - Không thể, tuy hắn là Kim Đan, nhưng nhìn thì tuổi tác cũng không lớn.... 

 Sau khi trải qua hai lần đại khảo trận đạo và đan đạo, Phương Nguyên ở một giải Vấn Đạo Sơn này vốn đã có thanh danh đại thịnh, hơn nữa còn được truyền bá ra rất nhanh, chính là đại danh nhân hoàn toàn xứng đáng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.