Chương trước
Chương sau
- Thanh niên áo xanh kia nhìn thì tuổi tác không lớn, rốt cuộc là thần thánh phương nào? 

 - Tạo nghệ trận đạo của hắn rõ ràng cao hơn người khác rất nhiều, chỉ có nữ tử áo đỏ đó là có thể tranh đua. 

 - Mấu chốt là nếu hắn đoạt khôi thủ trận đạo, vậy sao lại ngồi xuống tiên đài của Xích Thủy Đan Khê? 

 Vô số tiếng nghị luận từ bốn phương tám hướng vang lên, nghi ngờ như sóng. 

 Phương Nguyên nghe những nghị luận này, trong lòng cũng hơi có phản ứng. 

 Xem ra, mình có được danh hiệu khôi thủ trận đạo, quả thực đã xem như một vị danh nhân nho nhỏ rồi. 

 Vốn là đại khảo trận đạo này cần chờ sau khi toàn bộ khảo hạch kết thúc, rồi xem kết quả vô số Trận Sư chung quanh thống kê ra, nói cách khác, cho dù mình vây khốn hung thú trước, vậy cũng phải chờ sau khi các chủ khảo nghiệm chứng trận pháp của mình có vấn đề hay không mới đưa vào thành tích khảo hạch, sau đó thì xếp hạng, đợi một ngày sẽ thống nhất yết bảng, bố cáo với thiên hạ! 

 Nhưng vừa rồi mình vây khốn mười con hung thú, các vị tu sĩ đều chứng kiến, hơn nữa mình cũng bởi vậy mà hại người khác không thể khảo hạch thuận lợi, do đó chủ khảo trận đạo này lại đành phải mở một khơi dòng như vậy. 

 Đại khảo trận đạo hiện giờ kỳ thật vẫn chưa kết thúc, thậm chí mới tiến hành được một nửa. 

 Nhưng vị trí khôi thủ của hắn lại ngồi vững rồi. 

 Trận đạo nổi danh chính là là hôm nay! 

 ... 

 Mà sau khi Phương Nguyên ngồi về tiên đài, cũng nắm chắc vị trí khôi thủ trận đạo, nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu cũng chậm rãi rời khỏi sơn cốc, lúc này với tạo nghệ trận đạo của nàng ta, rõ ràng có thể thoải mái vây khốn một con hung thú, đoạt lấy danh hiệu bảng nhãn trận đạo, nhưng nàng ta lại không xuất thủ, trực tiếp rời khỏi sơn cốc, nói cách khác, căn bản từ bỏ tranh đoạt top mười trận đạo. 

 Thân hình nhấp nhoáng trong núi, nàng ta đã biến mất, đi đến một tiên đài thần bí mà xa hoa. 

 - Công chúa, người... 

 Trên tiên đài đã có mấy vị giáp sĩ áo đen đón tiếp, quỳ một gối dưới đất, do dự hỏi. 

 - Nếu không phải hạng nhất, vậy đoạt cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

 Lý Hồng Kiêu thở dài một tiếng, trong thanh âm dường như mang theo chút mất mát. 

 Giáp sĩ áo đen chung quanh quỳ gối, lại không dám nói tiếng nào. 

 Mà Lý Hồng Kiêu thở dài một lúc, lại đột nhiên nổi giận lên, đá vỡ một bàn ngọc trước người. 

 Giáp sĩ áo đen cả kinh, vội nói: 

 - Công chúa bớt giận, thuộc hạ giờ đi băm thây hắn? 

 Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nhìn về phía giáp sĩ áo đen này: 

 - Vì sao phải băm thây hắn? 

 Giáp sĩ áo đen đó nghẹn lời, không biết nên tiếp lời thế nào. 

 Lý Hồng Kiêu nói: 

 - Trận đạo của ta không bằng người ta, đã đủ mất mặt rồi, ngươi còn muốn khiến ta mất mặt hơn? 

 Giáp sĩ áo đen đó đành phải cúi đầu thật thấp, không dám nói câu nào. 

 Lý Hồng Kiêu lườm hắn một cái, bỗng nhiên căm giận nói: 

 - Ghi danh phù đạo cho ta, ta không tin, không thể đoạt được một khôi thủ! 

 Thành tích của khảo hạch trận đạo, cuộc thi đầu tiên trong đại đạo lục khảo đã được công bố. 

 Có điều khiến người ta có chút bất ngờ là, trừ người thông qua khảo hạch, có được danh hiệu Đại Trận Sư ra, Trận Sư chủ khảo vốn chỉ định bình chọn ra top mười, nhưng đến cuối cùng, lại xuất hiện mười một người. 

 Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, Phương Nguyên thân là khôi thủ, trực tiếp dùng trận thuật vây khốn mười con hung thú, nói cách khác đã một mình ôm trọn cả top mười, sau đó Tiên Minh lại không thể không khuyên hắn thả hung thú ra, nhưng thế lại hay rồi, một phát thả mười con hung thú, trải qua một phen ngươi tranh ta cướp, lại có mười người vây những hung thú này lại. 

 Cũng chính bởi vậy, cuộc thi đầu tiên trong đại đạo lục khảo liền xuất hiện một màn kỳ lạ. 

 Top mười là top mười, khôi thủ là khôi thủ! 

 Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, mọi người không ngờ cảm thấy đây là chuyện theo lẽ thường. 

 Theo bọn họ, vị nam tử áo xanh giành được khôi thủ này, so sánh với mười Trận Sư được xếp cùng hắn, hai bên thật sự không phải trên cùng một cảnh giới, cũng chỉ có nữ tử áo đỏ thần bí là có thực lực đọ được với hắn trên tạo nghệ trận đạo. 

 Mà dù là như vậy, nàng ta cuối cùng cũng chỉ thông qua khảo hạch, có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi. 


 Cũng có người nói hắn kỳ thật là một vị Đan tu, am hiểu luyện đan, từng giành được khôi thủ trong tiểu khảo đan đạo, đan luyện ra thậm chí có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, mà trận đạo chỉ được coi là cửa bên của hắn, không bỏ quá nhiều công phu ra để nghiên cứu! 

 Cũng có người nói, hắn kỳ thật là hạng con cháu của một vị Tiên Minh Tuần Giám Sứ, thông qua quan hệ có được trước đề mục của đại khảo trận đạo. 

 Trong tất cả truyền thuyết, cái cuối cùng tất nhiên là kỳ quái nhất. 

 Nhưng cách nói cuối cùng này lại rất nghiêm trọng, còn có người nêu ví dụ, nói là trong tiểu khảo đan đạo vốn không phải hắn là khôi thủ, không những không phải, hắn thậm chí còn thi trượt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.