Chương trước
Chương sau
Một màn này phát sinh quá nhanh, biến hóa trận thế của Phương Nguyên lại rất xảo diệu, đừng nói là nữ tử áo đỏ, ngay cả vị Đại Trận Sư chuyên trấn thủ trong sơn cốc này cũng không kịp phản ứng, hung thú trong sơn cốc đã thành thành thật thật bị nhốt trong trận. 

 Trận thế đã thành, hắn mới vỗ vỗ tay, cười nói với Đại Trận Sư trong không trung: 

 - Được rồi chứ? 

 Vị Đại Trận Sư đó lập tức trầm mặc. 

 Lý Hồng Kiêu cũng trầm mặc. 

 Dựa theo quy củ của đại khảo trận đạo, phàm là người trong thời gian quy định, vượt qua được Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vậy được xem như thông qua đại khảo, có danh hiệu Đại Trận Sư, nhưng muốn lọt vào top mười, vậy phải mỗi người vây khốn một con hung thú mới được, do đó, vị trí top mười này là dựa vào thời gian mỗi người thành công vây khốn hung thú để quyết định, nhưng hiện giờ nên tính thế nào? 

 Một mình ngươi vây khốn cả mười con hung thú, vậy người khác phải làm sao? 

 Nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu trầm mặc một lúc, chỉ vào Phương Nguyên nói: 

 - Hắn phạm quy... 

 Đại Trận Sư trong không trung nhìn Lý Hồng Kiêu với ánh mắt cổ quái: 

 - Còn không phải là ngươi tự làm loạn trước à? 

 ... 

 - Tam giáp, ta nhất định phải lọt vào tam giáp. 

 Khi tất cả mọi người ở cuối sơn cốc đang trầm mặc, trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vang lên một tiếng kêu to kích động. 

 Người đến là một Trận Sư trẻ tuổi tốc độ chậm hơn Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu một chút, nhưng lại rõ ràng lại nhanh hơn người khác, hắn chính là một Trận Sư đến từ Bắc Hải, cũng nổi danh Trận Sư thiên tài, lần này vốn định đoạt lấy danh hiệu khôi thủ trận đạo, kết quả không ngờ gặp phải hai người quái thai như vậy, bị bỏ xa hơn mười dặm, cho đến lúc này mới chạy tới nơi. 

 Có điều ở trong lòng hắn, ít nhiều gì vẫn có chút chờ mong. . . 

 Không đoạt được khôi thủ, nhưng cũng may có thể ở phía sau hai người bọn họ, đoạt danh hiệu thám hoa! 

 Trong lòng mang theo ý tưởng này, hắn một hơi chạy ra khỏi đại trận, sau đó kích động nhìn về phía trước. 

 Vừa nhìn một cái liền ngây người, đờ đẫn nói: 

 - Hung thú đâu rồi? 

 Vốn mình chỉ cần lại bày trận vây khốn một con hung thú thì có thể chiếm chắc tam giáp, nhưng... 

 . . . Hung thú đâu? 

 ... 

 Nghe thấy tiếng hô này, Lý Hồng Kiêu cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía vị Đại Trận Sư kia: 

 - Dù sao thì ngươi cũng phải nói nên làm thế nào chứ? 

 Đại Trận Sư trong không trung lại lâm vào trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn về phía tiên đài trong không trung. 

 Mình thật sự không biết nên làm gì, tìm lãnh đạo hỏi vậy! 

 Mà trên tiên đài, Đại Trận Sư chủ khảo ngồi ngay ngắn ở chính giữa cũng có chút dở khóc dở cười nhìn một màn phía dưới, bất đắc dĩ phất ống tay áo, một đạo thần niệm đánh vào trong lòng vị Đại Trận Sư kia, sau đó ngồi về chỗ, thở dài không thôi. 

 Đại Trận Sư kia chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Nguyên: 

 - Ngươi đi đi! 

 Phương Nguyên lập tức hơi ngẩn ra, nói: 

 - Vẫn chưa xác định thành tích khảo hạch mà, ta đi đâu bây giờ? 

 Lại chỉ vào hung thú bị mình vây khốn, nói: 

 - Các ngươi nói vây khốn một con là được, nhưng ta vây khốn mười con, như vậy nên... 

 Không đợi hắn nói hết, Đại Trận Sư kia bất đắc dĩ xua tay, dở khóc dở cười nói: 

 - Được rồi được rồi, khôi thủ cho ngươi, ngươi mau thả những hung thú này ra, vị đạo hữu này, đừng làm ảnh hưởng tới đồng đạo phía sau. 

 - Khôi thủ cho ta? 

 Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, sau đó bật cười 

 Chắp tay thi lễ về phía tiên đài trong không trung phía sau sơn cốc, sau đó hắn đứng lên, phất tay áo. 

 Cờ trận vừa rồi bị hắn cắm dưới đất đều bay về trong tay áo. 

 Những hung thú đó lập tức được tự do, rít gào lao ra xung quanh. 

 Mà trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, lúc này cũng đã có càng lúc càng nhiều Trận Sư xông tới, vừa thấy trong sơn cốc có vô số hung thú, lập tức vừa kinh vừa sợ, nhưng lại biết đây là thời cơ hiếm có, liều mạng hò hét xông lên tranh đoạt, ai nấy đều tế ra cờ trận. 

 Mà Phương Nguyên để tiết kiệm thời gian, trực tiếp từ phía sau sơn cốc lướt ra, sau đó về tới vị trí tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, đến lúc này, tiên đài tiên đài, đồng nhi vừa phụng trà, Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ với chư vị đan sư của Xích Thủy Đan Khê, cười nói: 

 - Để chư vị tiền bối phải chờ lâu... 

 - Chờ lâu gì chứ... 

 Chư vị đan sư đều cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên giống như nhìn một con quái vật. 

 - Phương tiểu hữu, ngươi học trận đạo từ khi nào vậy. 

 Mọi người trầm mặc một lúc, cũng là Tử Tiêu Động Chủ cười khổ lên tiếng, do dự hỏi. 

 - Trước đan đạo, từng nghiêm túc tham ngộ mấy ngày, có chút thành tựu! 


 Mà Tử Tiêu Động Chủ thì lắc đầu thở dài, nói: 

 - Sau này ngươi đừng nói mình có chút thành tựu nữa, ngươi nhìn chung quanh kia. 

 Nói xong chỉ một cái, Phương Nguyên không khỏi ngẩn ra. 

 Chỉ thấy lúc này bốn phương tám hướng, khắp nơi đều có người từ xa nhìn về phía mình, có người thì thầm to nhỏ, có người mặt lộ vẻ nghi hoặc, có người thì do dự không biết có nên tới nói chuyện hay không, những ánh mắt đó giống như đang nhìn danh nhân vậy...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.