Chương trước
Chương sau
Những mảnh vỡ pháp bảo lúc trước hắn nhặt được trong thế giới tàn phá vẫn còn trong túi, điều này nói rõ vừa rồi mình không phải đang nằm mơ... 

 So sự kinh ngạc của Tôn quản sự, Phương Nguyên cũng có điều suy nghĩ, nhìn về phía con mèo. 

 Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua chuyện này, ban đầu ở hồ ma tức của Việt Quốc, hắn từng được con mèo trắng này dẫn đường, kỳ diệu rời khỏi vùng đất truyền thừa của tượng bùn độ kiếp, sau đó bỗng nhiên trở lại Bát Hoang Vân Đài mà đệ tử Thanh Dương Tông trấn giữ, tiếp theo dưới sự dẫn đường của con mèo trắng, một lần nữa vòng qua mấy con đường nhỏ, trở về vùng đất truyền thừa. 

 Dưới tình huống được con mèo trắng dẫn đường, chuyện qua lại xuyên không, quả thực đơn giản giống như đi chơi. 

 Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa hai nơi là vô cùng xa xôi. 

 Chẳng lẽ, đây chính là một loại thần thông của con mèo trắng? 

 Phương Nguyên âm thầm phỏng đoán, mặc dù loại thần thông này quá mức thần kỳ, với cảnh giới bây giờ của hắn căn bản không cách nào hiểu được, nhưng cũng chỉ có khả năng này, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy loại thần thông này tựa hồ cũng không phải vạn năng, ít nhất khi tiến vào thế giới tàn phá, con mèo trắng này cũng phải đàng hoàng đi qua cánh cửa đồng thau, nhưng tại sao lúc đi ra lại không cần? 

 Trầm ngâm một hồi lâu, hắn thật sự là khó hiểu, đành phải lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa. 

 - Meo meo... 

 Con mèo trắng kia quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người vẫn còn bỡ ngỡ, lười biếng gọi bọn hắn một tiếng, vung cái đuôi dài đi tới dưới sườn núi, lần này tiến vào thế giới tàn phá, nó không tìm được thứ muốn tìm, tâm tình vì vậy cũng không tốt lắm. 

 - Sau này từ từ suy nghĩ thêm... 

 Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là thở dài nói với Tôn quản sự, xoay người đi theo. 

 Sau khi đi loanh quanh thế giới này một hồi lâu, Phương Nguyên cũng phát hiện một mảnh thâm sơn này cực kỳ rộng lớn, bay lên giữa không trung, cố gắng trông về phía xa, cũng không biết giới hạn ở nơi nào, theo lý mà nói, hiện tại bọn họ có lẽ vẫn đang ở địa giới Bá Hạ Châu, nhưng dù sao cũng là đi theo con mèo trắng, như vậy rút cuộc có còn ở đây hay không, trong lòng cũng không có câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể tìm người xác định trước rồi nói! 

 - Phương Nguyên sư đệ, xem chừng đi loanh quanh ở đây cũng rất khó gặp người, ngươi có tính toán gì không? 

 Sau khi đi hơn nửa ngày, thấy chung quanh vẫn không có gì thay đổi, Tôn quản sự liền tiến lên hỏi ý kiến Phương Nguyên. 

 Phương Nguyên cũng nhìn qua, thấy con mèo trắng lúc này đi cũng mệt rồi, đang bò lên một cây đại thụ nghỉ ngơi, nhìn dáng dấp vừa rồi nó cũng chẳng có mục đích, chẳng qua là tùy tiện đi dạo mà thôi, từ trình độ nào đó, cũng là tâm tình không tốt, tới đây tản bộ? 

 Nếu đã như vậy, vậy thì quyết định phía sau vẫn phải do mình an bài. 

 Hắn suy nghĩ một lát, nói với Tôn quản sự: 

 - Hiện giờ tu vi của ta đã đầy, khi đang sung mãn, phải tìm một chỗ kết đan , nếu không cường thịnh áp chế..., không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay nếu đã đến ngọn núi sâu này, cũng không khó được một chỗ linh khí dồi dào, cho nên ta tính toán đi tìm một chỗ, bày trận kết đan , sau khi kết đan , rời khỏi nơi này cũng không muộn... 

 Tôn quản sự nghe vậy, gật đầu, nói: 

 - Như thế cũng ổn thỏa, nhưng ta không đi cùng ngươi được! 

 Phương Nguyên nghe, liền biết Tôn quản sự đã có toan tính, cười nói: 

 - Không biết Tôn sư huynh định đi đâu? 

 Tôn quản sự nhất thời buồn rầu, thở dài nói: 

 - Cũng không biết Kim gia có cần ta nữa hay không... 

 Phương Nguyên nhất thời có chút im lặng, sắc mặt cổ quái nhìn Tôn quản sự. 

 - Thôi, thôi! 

 Tôn quản sự khoát tay áo, thở dài nói: 

 - Nếu không thể quay về Kim gia, ta cũng sẽ đi tìm một nơi khác, thiên hạ rộng lớn, thế gia vô số, tiên môn san sát, ta không tin, thật sự không tìm được một nơi có thể để Tôn Thập Cân ta làm quản sự? 

 Nhìn bộ dạng hùng tâm mạnh mẽ của hắn, Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ: 

 - Ngươi yên tâm, bản lĩnh chơi trốn tìm của ta rất lợi hại, ngươi cũng phải cẩn thận, lần này trong bí cảnh, danh tiếng của ngươi quá vang dội, sợ là sẽ dẫn tới sự chú ý của bát phương, Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành cũng có thể đoán được lai lịch của ngươi, có thể sẽ sai người tới tìm ngươi, sau khi kết đan , tốt nhất vẫn là sớm tính toán, nếu có cơ hội tiến vào tiên minh, đó là lựa chọn tốt nhất! 

 Phương Nguyên đáp ứng, liền phất tay từ biệt Tôn quản sự. 

 Sau đó, hắn dẫn theo Quan Ngạo, con nghê, còn có vị Miêu đại gia, tìm kiếm mạch sơn trong ngọn núi này, tìm một nơi phong thủy xinh đẹp, thiết trận che núi, tu sửa động phủ, sau đó tạm thời ẩn cư ở nơi này, chuyên tâm với chuyện kết đan của mình. 

 Hắn cũng không biết, khi hắn kết đan, bên ngoài vạn dặm Bá Hạ châu, phong vân bát phương đã hội tụ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.