Chương trước
Chương sau
- Tấm bia đá này rút cuộc dùng làm gì? 

 Trong nháy mắt dị biến xuất hiện, sắc mặt Phương Nguyên và Tôn quản sự đều đại biến. 

 Hắc ám ma tức chính là đại kiếp dư tức, người tu hành của thế gian này cũng không ai xa lạ gì, chính là trên Thiên Nguyên Đại Lục, Cửu Châu thế giới, đều có vô số hồ ma tức lớn nhỏ, nhưng mấu chốt là ở, những ma tức kia đều là trải qua đại kiếp lưu lại, tại sao trong thế giới cổ quái không có quan hệ với hồ ma tức này lại có thể xuất hiện nhiều hắc ám ma tức như vậy? 

 - Chạy... 

 Trong chốc lát, bọn họ đưa ra quyết định, quay đầu chạy trốn. 

 Hắc ám ma tức kia thật sự mãnh liệt, cũng thật sự rất nhanh, chính là vô cùng đáng sợ, nồng nặc gấp trăm lần so với hồ ma tức Phương Nguyên cảm nhận được ở Việt Quốc, cũng đáng sợ hơn gấp trăm lần, đừng nói là bọn họ, chính là cảnh giới Nguyên Anh đến nơi này, sợ rằng cũng không chống đỡ nổi, vì vậy trong lúc nhất thời cũng không thăm dò xem thế giới tàn phá rút cuộc như thế nào, chạy thoát thân mới là chuyện quan trọng nhất. 

 - Meo meo... 

 Con mèo trắng chọc ra tai hoạ này thấy đám người Phương Nguyên nhanh chân bỏ chạy, ngược lại có chút kinh ngạc. 

 Vẻ mặt hết sức bất mãn, tựa hồ không hiểu vì sao đám người Phương Nguyên lại hoảng sợ như thế, chỉ kêu một tiếng đã sợ hết hồn. 

 Quay đầu nhìn hắc ám ma tức mãnh liệt kéo đến, nó tựa hồ mới phản ứng, nghĩ tới mấy tên này không gánh được, liền lười biếng kêu một tiếng, sau đó cái đuôi dài chỉ chỉ về phương hướng ngược lại, chậm rãi đi tới. 

 - Mau đuổi theo nó! 

 Phương Nguyên phản ứng, vội vàng đuổi theo con mèo trắng. 

 Những người khác cũng kịp phản ứng, bọn họ vừa rồi theo bản năng trốn về hướng cánh cửa đồng thau đi vào, nhưng bọn họ không mở được cánh cửa này, chỉ có thể đi theo Bạch Miêu đại gia mới có thể trốn thoát. 

 Nhưng điều làm người ta kinh ngạc chính là, con mèo trắng này không hề có ý tứ đi về phía cánh cửa đồng thau tiến vào, ngược lại lách qua phía sau ngọn núi tàn phá, bộ dạng không nhanh không chậm, trong lòng bọn họ mặc dù lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đàng hoàng đi theo phía sau nó, rẽ chỗ này ngoặc chỗ kia, xuyên qua khe hở, chui vào trong địa hình núi đá phức tạp mà hỗn loạn. 

 Phía dưới tấm bia sau lưng, ma tức màu đen đã như như nước suối xông tới, bộ dạng muốn rót thành một hồ nước. 

 Bia tội nhân đã bị sóng triều màu đen che mất một nửa, sóng triều màu đen còn lại hung hăng cuồn cuộn phóng mạnh ra tứ phương. 

 Nhưng trong quá trình ma tức tràn ngập mọi nơi, con mèo trắng kia không nhanh không chậm, nhưng vừa vặn cũng không bị ma triều đuổi theo. 

 - Vị Miêu đại gia này rút cuộc muốn dẫn chúng ta đi đâu... 

 Chẳng qua mặc dù nhất thời không bị hắc ám ma tức vượt qua, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, lúc này con đường đi về phía cánh cửa đồng thau, đã bị hắc ám ma tức che mất, hoàn toàn không có cơ hội quay đầu, nhưng trước mắt bọn hắn vẫn chỉ là một mảnh loạn thạch núi vỡ, khắp nơi đều là đường mòn u tối, tràn ngập sương mù, thoạt nhìn giống như tiến vào Quỷ Vực, hỗn loạn, không phân biệt Đông Nam Tây Bắc. 

 Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có cái đuôi của con mèo trắng kia, đi đầu dẫn đường phía trước. 

 - Nơi này là... 

 Cũng không biết đi bao lâu, bọn họ nhìn thấy con mèo trắng vòng qua một chỗ chân núi đổ nát, rồi biến mất, liền vội vàng chạy theo, khi theo sát vòng qua chân núi, liền đột nhiên cảm giác được trước mắt rộng mở trong sáng, cảnh sắc trong nháy mắt đại biến. 

 Loại khí tức mờ mờ bị đè nén chung quanh hoàn toàn không thấy nữa, có ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, đưa mắt nhìn, có thể thấy một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, ở giữa có chim chóc bay tán loạn, hổ gầm nai kêu, mặc dù chỉ là một cảnh tượng sơn dã rất bình thường, nhưng tràn ngập sức sống, hoàn toàn tương phản với thế giới hoang vu tàn phá vừa rồi. 

 Ngay cả cấp bậc tu vi như bọn họ, cũng nhất thời cảm giác cháng váng, như đang ở trong mộng... 

 - Chúng ta hình như... trở lại rồi? 

 Phương Nguyên và Tôn quản sự đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ mặt phức tạp khó hiểu. 

 Không cần xác nhận, bọn họ đã biết, bọn họ đã trở lại Đại Thiên thế giới. 

 Chưa nói đến những cái khác, loại pháp tắc thế giới quen thuộc mà đầy đủ này, có thể giúp bọn họ xác định đúng một trăm phần trăm. . 

 Nơi này chính là Đại Thiên thế giới! 

 Vừa rồi bọn họ vòng qua phía sau chân núi, liền nhìn thấy thế giới thực tế trước mắt tràn đầy sức sống, phảng phất như phía sau chân núi chính là lối đi thông với hai thế giới, nhưng khi hắn trở lại chỗ chân núi, khi nhìn về phía sau, lại chỉ thấy phía sau chân núi, chỉ là cỏ dại um tùm, kéo dài đến tận phía xa, không có vật gì khác. 

 Phía sau chân núi vẫn là núi, tuyệt đối không có chút quan hệ với thế giới tàn phá. 

 - Tại sao có thể như vậy? 

 Ánh mắt Tôn quản sự ngơ ngác, vội vàng lấy túi càn khôn từ trong lồng ngực, nhìn một số đồ vật bên trong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.