Chương trước
Chương sau
Phương Nguyên nghẹn họng, nghĩ thầm từ trên chủng loại mà nói, thì đúng là heo rồi... 

 Bất quá cái vấn đề này không trọng yếu nha... 

 Then chốt ở chỗ Kim Tuyến Trư là Yêu thú cấp chín, lại tiến thêm một bước sẽ hóa thành Hung thú, Tôn quản sự bắt được từ chỗ nào? 

 - Ha ha, ngươi đừng nghĩ, chính là thừa dịp Sương Nhi tiểu thư lừa gạt gia hỏa to con kia tiến vào Thú Uyển, ta cũng đi vào theo! 

 Tôn quản sự thấy vẻ mặt của Phương Nguyên, nhất thời nở nụ cười, có chút đắc ý uống một ngụm rượu, nói: 

 - Nếu không tiến vào Thú Uyển, làm sao có thể động chút tay chân, để người Kim gia nghi thần nghi quỷ, nhanh chóng ý thức được giá trị của ngươi, để ngươi đạt được Lôi pháp chứ? Bất quá nhìn thấy con heo sắp thành Hung thú này, thực sự là thứ tốt, nên tiện tay mang nó ra! 

 - Trận dị biến ở hậu sơn Kim gia kia? 

 Phương Nguyên nhất thời nghĩ rõ ràng, ngưng thần nhìn Tôn quản sự, nói: 

 - Tôn sư huynh, là huynh giúp ta? 

 Tôn quản sự hít một hơi nói: 

 - Ta vốn định để ngươi gia nhập Kim gia, ở trong hai tiểu thư chọn một cái, như thế chẳng phải là mọi người đều vui vẻ sao? Bất quá ta thấy ngươi ngồi ở trong phòng đăm chiêu cả ngày, liền biết ngươi nhất định sẽ không nghe ta, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là âm thầm giúp ngươi một tay... 

 Nói đến chỗ này, hắn hơi nhướng mày nói: 

 - Bất quá ta cũng nói thật cho ngươi biết, có thể náo ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không phải công lao của ta, bằng năng lực của ta, có thể xông đến nơi sâu xa nhất của Thú Uyển đã rất tốt, vốn định ở nơi đó bắt mấy con Yêu thú vượt qua ải, không nghĩ tới ở cửa bí cảnh, lại nhìn thấy một con bạch miêu nghênh ngang xông vào trong bí cảnh... 

 - Bạch miêu? 

 Tong lòng Phương Nguyên khẽ động, cuối cùng cũng nghe được tin tức của nó. 

 - Sau đó thì sao? 

 Tôn quản sự bất đắc dĩ nói: 

 - Sau đó ta thấy bí cảnh đại loạn, thì vội vàng trốn ra... 

 Nói xong chỉ nồi thịt trên bàn: 

 - Tiện tay tóm lấy nó luôn... 

 Nghe được tin tức này, Phương Nguyên qua nửa ngày mới phản ứng lại, lông mày nhíu chặt. 

 Vừa rồi hắn còn đang nghĩ vận khí của mình không tệ, nhưng xem ra điều này cũng không phải hoàn toàn là vận may. 

 Vì sao con bạch miêu kia lại ở trong Thú Uyển, nghe Tôn quản sự nói, còn là nơi sâu xa nhất của Thú Uyển, điểm này hắn cân nhắc không ra. 

 Bất quá Tôn quản sự vì mình xông vào Thú Uyển, cũng làm cho hắn có chút bất ngờ. 

 Qua một lát mới thấp giọng nói: 

 - Tôn sư huynh, bí cảnh của Kim gia đến tột cùng là tồn tại như thế nào? 

 Tôn quản sự uống một ngụm rượu, nói: 

 - Có phải lão thái quân muốn ngươi đi vào không? 

 Phương Nguyên gật đầu, nói: 

 - Lão thái quân bảo ta dẫn con cháu Kim gia đi vào cùng người tranh cướp cơ duyên tạo hóa! 

 Tôn quản sự nghe vậy chỉ cươi nói: 

 - Xem ra mọi việc khá thuận lợi, Kim gia ngoại trừ tìm ngươi, thì đã không có biện pháp khác, ta ở Kim gia một đoạn thời gian, cũng nghe nói không ít sự tình liên quan tới bí cảnh này, nói trắng ra, bí cảnh này là bảo tàng lớn nhất của bọn họ, tất cả cơ duyên tu hành, đều là bọn họ từ trong đó moi ra... 

 Nói xong biểu hiện của hắn có vẻ hơi đắc ý lên, uống một hớp rượu, nhìn Phương Nguyên nói: 

 - Phương sư đệ, trước ngươi nói mình là đến đòi nợ, nhưng ngươi cẩn thận suy nghĩ làm sao mới có thể để con nợ ngoan ngoãn trả nợ cho ngươi chưa? 

 Phương Nguyên bày ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo. 

 Tôn quản sự thở dài: 

 - Rất đơn giản, khi hắn dự định mượn nợ mới, thì sẽ rất thoải mái trả lại nợ cũ! 

 - Lấy nội tình của Kim gia, có Nguyên Anh tọa trấn, có Kim Đan thập tổ quản lý, còn có vô số thế lực kết minh, cũng giải quyết không được vấn đề này sao? 

 Tuy Tôn quản sự nói rất có đạo lý, nhưng Phương Nguyên vẫn còn chưa lý giải được. 

 Dù sao Kim gia cũng truyền thừa vạn năm, nội tình thâm hậu, coi như Kim lão thái quân coi trọng mình, vậy cũng chỉ là bởi vì bà muốn tìm một thiên tài Thiên Đạo Trúc Cơ, đến kế thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia mà thôi? 

 Nhưng lại chưa hẳn là thiếu một người như mình. 

 Bởi vì thật bàn về thực lực, Kim gia tùy tiện tìm một vị Kim Đan ra tay, thì đã không yếu hơn mình, nếu nói đại thế gia như vậy, lại sẽ bởi vì một khó khăn nào đó mà thúc thủ vô sách, chỉ có thể cầu mình, cái này chẳng phải là trò cười sao? 

 Từ trước đến giờ Phương Nguyên sẽ không tự ti, nhưng cũng chưa bao giờ kiêu ngạo đến đánh giá cao tác dụng của mình. 


 Phương Nguyên nhíu mày, hắn cũng nghĩ tới vấn đề này. 

 Nhưng nghĩ đến, các loại bí cảnh cũng chỉ đơn giản vài loại, hoặc là như Ma Tức Hồ ở Việt quốc, bởi vì ma khí tràn ngập, ma vật hoành hành, người bình thường không dám đi vào, hoặc là động thiên phúc địa bị các đại thế gia chiếm lĩnh, phân thành cấm địa... 

 Còn bí cảnh của Kim gia, truyền thuyết chính là quốc gia trên lưng một con Bá Hạ Tiên Quy! 

 Nhưng thuyết pháp này hơi thái quá, không cách nào tin tưởng, tất nhiên là có huyền cơ khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.