Đối với chuyện này, có người tán đồng, có người không tán đồng, nhưng vào lúc này, không có người nào dám lên tiếng.
"Động thủ cứu người!"
Nhìn qua Già Lam Thảo mà Tiểu Kiều sư muội đưa đến trước mặt mình, Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, chỉ là nhàn nhạt phân phó một câu.
"Tốt, ngươi cũng đừng hối hận!"
Nhiếp Hồng Cô cắn răng tiếp lấy Già Lam Thảo, trực tiếp ném vào trong lò đan.
"Ai..."
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nhìn thấy Già Lam Thảo bay vào đan lô, gần như theo bản năng, đồng thời thở dài một tiếng.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong lần này xuất quân, một gốc bảo dược trân quý nhất cứ như thế biến mất.
Nói không đau lòng thì chắc chắn là giả!
Có điều, sau khi cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt của bọn hắn khi nhìn qua Phương Nguyên lại càng thêm kính nể. Một loại cảm giác khó mà dùng lời nói để diễn tả được dâng lên từ tận đáy lòng bọn hắn. Bọn hắn không nói ra được đó cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy bọn hắn đã có nhiều hơn một loại cảm giác một tín nhiệm đối với Phương Nguyên!
Trước đó bọn hắn đều có hơi không cam lòng vì lưu lại Tiểu Trúc phong, nhưng bây giờ lại cảm thấy lưu lại là một chuyện đáng để ăn mừng.
"Thật đúng là người khờ có ngốc phúc, trải qua hồi tai nạn này, một thân tu vi của hắn hẳn tăng mạnh đi..."
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683604/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.