Anh ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ hỏi loại vấn đề này.
Căn phòng nghỉ này là phòng của riêng anh, thông với văn phòng, quần áo rơi trên giường đều là của anh.
Sau một lúc lâu, anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.
"Trong nhà không có... Sao."
Anh còn chưa nói xong, tôi đã đoạt lấy hộp sửa bò.
Mở hộp ra, đổ thẳng lên đầu người trước mặt.
Thật ra, anh chỉ kinh ngạc trong tích tắc.
Thật ra, anh hoàn toàn có thể né tránh.
Nhưng anh vẫn tùy ý để tôi đổ cả hộp sữa bò lên đầu mình, không hề nhúc nhích.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đáng chế chính là, đều là như thế này rồi mà anh vẫn cứ đẹp trai.
"Thẩm Diên Tri, trước kia anh cũng đổ sữa bò lên đầu tôi như vậy."
Tôi nói với anh, gằn từng chữ một.
...
Đại khái là không ai có thể làm anh thảm hại thành thế này.
Sữa bò chảy qua chân mày, gò má, cuối cùng anh lại chỉ cười khẽ một tiếng.
Có lẽ, khi anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, tôi vẫn chưa đoán được anh muốn làm gì.
Mà khi anh mở nắp hộp, tôi mới hơi trợn mắt, nhận được khả năng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sữa mới lấy ra khỏi tủ lạnh rất lạnh, khi anh đổ sữa từ đầu tôi xuống, tôi chợt run rẩy không rõ lý do.
Chất lỏng chảy qua cằm, rơi vào cổ áo.
Thì ra sữa bò lạnh là như thế này, cảm xúc không quá giống trong trí nhớ.
...
Tôi nghe dì giúp việc trộm nói chuyện trong lúc quét dọn nhà vệ sinh, nói tôi là người điên, mối hôn nhân tốt như vậy cũng không chịu kết hôn.
Rõ ràng Thẩm Diên Tri trước mặt còn điên hơn tôi.
Có lẽ là tôi ngây người lâu quá.
Anh đổ sữa bò xong mà vẫn còn tâm trạng giơ tay xoa tóc mái bên má tôi.
"Bây giờ, em cũng giống anh rồi."
Tôi đột nhiên gạt tay anh ra.
"Khanh Khanh, em biết rõ chọc giận anh không phải chuyện tốt, đúng không?"
Anh chỉ cần nắm cằm tôi, tôi đã không dám động.
Nói thật, tôi không quá sợ anh.
Tôi chỉ không muốn anh nổi giận, cảm giác này rất kỳ lạ.
Có lẽ là tôi ghét hậu quả mình phải chịu, hoặc là chuyện anh đã làm với tôi khiến tôi ấn tượng sâu sắc.
Tôi bị anh ôm vào phòng tắm.
Sương mù dày đặc khiến tôi không nhìn rõ hình dáng người trước mặt, ánh sáng quá mức lóa mắt.
"Thẩm Diên Tri, bảy năm, vì sao còn phải quay về tìm tôi?"
Tôi nghẹn ngào hỏi anh, tôi cảm thấy mình không thể vui vẻ được nữa.
Đối với vấn đề này, câu trả lời của anh luôn luôn là im lặng.
8
Tôi bị anh đặt trên giường.
Anh thậm chí có thể cẩn thận đắp chăn cho tôi.
Thật ra mấy ngày nay tôi đều ngủ không ngon giấc.
Hình như tôi đã quên lần cuối cùng mình ngủ yên ổn là chuyện từ khi nào.
Đã có người đến thay đổi ga đệm khi chúng tôi ở trong phòng tắm, giường không còn mùi vị của Thẩm Diên Tri nữa.
Không ngờ tôi lại có thể tiến vào giấc ngủ nhanh hơn trước kia.
Giấc mơ vỡ thành mảnh nhỏ, cạnh tượng thời cấp ba quét đến như sóng triều.
Cuối cùng, giữa lúc nửa mộng nửa tình, tôi nghe thấy có người nói chuyện ở bên cạnh.
Hình như là người quét dọn phòng, hai giọng nữ rất trẻ tuổi.
"Này, cô biết người vừa xông vào phòng họp là anh không?"
"Cô Tần đó, vị hôn thể của tổng giám đốc Thẩm."
"Ha? Nhưng cô ta thật đúng là thiếu giáo dục."
"Tổng giám đốc Thẩm chiều cô ta mà...."
"Vì sao? Trước kia tôi chưa từng gặp bà chủ tương lai này lần nào..."
"Nghe nói, tôi chỉ nghe nói thôi, cô ta bị tìm về ở mấy tuần trước thôi."
"Bởi vì, cô ta đặc biệt giống mối tình đầu của tổng giám đốc Thẩm."
"Tổng giám đốc Thẩm không theo đuổi được tình đầu kia, đành phải lựa chọn cô ta..."
9
Khi tỉnh lại lần nữa, ráng hồng nơi chân trời mang theo ấm áp tiến vào phòng.
Người bên cạnh cũng dừng động tác lật trang giấy, tôi vừa động, anh liền nghe thấy.
Anh đặt mu bàn tay lên trán tôi.
"Em bị sốt."
"Sao buổi sáng không uống sữa bò?"
Tôi há miệng thở dốc, phát hiện mình không nói chuyện được.
Cổ họng rất đau, cả người vô lực.
Tôi chỉ có thể dùng lắc đầu để truyền đạt ý nghĩ của mình.
Thẩm Diên Tri cười khẽ, anh ôm tôi lên.
Anh đã đổi quần áo, trên người không còn mùi thuốc lá, có đôi khi anh để ý chi tiết đến mức khiến người khác giận sôi.
Biết tôi không thích mùi thuốc lá, cho nên anh chưa từng hút thuốc trước mặt tôi.
"Tôi không uống sữa bò."
Cuối cùng, khi anh ôm tôi vào ghế sau của ô tô, tôi đã trả lời câu hỏi kia, bất chấp việc cổ họng đau rát.
Anh hơi sửng sốt.
Anh cười, khả năng là do tức giận.
"Cái gì em cũng muốn làm trái ý anh à?"
"..."
Có lẽ anh nói đúng.
Có lẽ tôi chỉ muốn thấy anh tức điên sau đó vứt bỏ tôi.
Nhưng tôi lười không muốn nói thêm câu nào nữa, chỉ lùi về chỗ ngồi.
Ô tô chậm rãi khởi động, khung cảnh bên ngoài vụt qua cửa sổ.
Rặng mây đỏ không tên phía chân trời như có thể đốt cháy lòng tôi.
...
Thẩm Diên Tri đưa tôi về nhà.
Có một người đã ngồi trên sô pha trong phòng khác.
Tôi cố gắng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Ý Liễu là khi nào, nhưng phát hiện ra không có ấn tượng gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy, tôi và cô ấy khá giống nhau.
Vì thế tôi trơ mắt nhìn, nhìn thấy Thẩm Diên Tri, cô gái ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên nhào về phía anh.
Im lặng đến nửa phút, Thẩm Diên Tri vẫn luôn sững sờ ở đó.
Cho đến khi tóc mái cô gái kia cọ qua cổ anh, vui mừng gọi tên anh.
"Thẩm Diên tri, em đã về rồi."
...
Người bị ôm vẫn ngây ra như phỗng, cuối cùng là tôi lên tiếng nhắc nhở.
"Cô ấy nói, cô ấy đã trở lại."
Yết hầu của Thẩm Diên Tri lăn nhẹ, sau một lúc lâu, anh mới cứng ngắc tra lời.
"Em... Đã trở lại."
Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh mất kiểm soát như vậy.
Mê mang mà... Thảm hại.
10
Sau đó cô gái kia dọn vào căn biệt thự này.
Cô ấy luôn như hình với bóng với Thẩm Diên Tri.
Có đôi khi, tôi sẽ nhớ tới cuộc hội thoại mà mình nghe được khi ở trong văn phòng của Thẩm Diên Tri.
Bọn họ nói, tôi là người thế thân cho mối tình đầu của Thẩm Diên Tri.
Nhưng Thẩm Diên Tri vẫn không từ bỏ việc kết hôn với tôi.
Chỉ là, trước đây khi ăn tối, tôi và Thẩm Diên Tri mỗi người ngồi ở một bên, nhưng bây giờ giữa chúng tôi có thêm Tạ Ý Liễu.
Đến cả đi làm Tạ Ý Liễu cũng muốn đi cùng Thẩm Diên Tri, cô ấy là cô gái rất thích nói chuyện.
Tôi không hiểu, người trong lòng Thẩm Diên Tri đã trở lại.
Nếu tôi vừa vặn là kẻ thế thân cho người anh thích, chính chủ đã trở về, vì sao anh không để tôi đi?
Hay là, anh muốn đặt tôi bên cạnh, tiếp tục tra tấn tôi như nhiều năm trước?
...
Mấy ngày nay, Thẩm Diên Tri đều về nhà vào lúc trời đã khuya.
Hôm nay, hình như anh hơi say.
Tôi không nhìn thấy Tạ Ý Liễu, nhưng quần áo Thẩm Diên Tri hơi xộc xệch.
Cà vạt tán loạn, tóc giữa trán bị anh vén lên, ánh sáng u ám trong trong khách chiếu lên làn da trắng lạnh của anh.
Đôi mắt anh đỏ đậm.
Vừa nhìn thất tôi, anh khẽ cười.
"Khanh Khanh, em càng ngày càng không nghe lời anh nói."
Tôi bị anh đè xuống sô pha, đều đã lúc này mà anh vẫn đỡ eo tôi, để tôi không bị đau tay.
Đôi mắt đỏ ngầu như máu.
"Thẩm Diên Tri, Tạ Ý Liễu của anh đâu?"
Tôi ngửa đầu hỏi anh, nhưng anh chỉ cười nhạt một tiếng.
"Bị anh đánh mất."
"Hôm nay cô ấy còn ra ngoài cùng anh."
"Cô ấy đã bị anh đánh mất từ lâu rồi."
"..."
Cảm xúc không tên dâng lên trong cơ thể tôi, tôi quay mặt sang bên không muốn nhìn anh.
Cái trán anh nhẹ nhàng dán lên trán tôi, có khoảnh khắc nào đó, tôi lại cảm thấy đôi mắt của anh hơi ngân ngấn nước mắt.
"Khanh Khanh, hôm nay em cũng không uống sữa bò, có đúng không?"
"Chờ anh ra ngoài em liền đổ sữa bò đi?"
"..."
Đúng vậy, tôi đã không uống sữa bò mấy ngày rồi.
Đại khái tôi và Thẩm Diên Tri đều là người ương ngạnh, một khi chính mình muốn làm gì thì không ai có thể lay chuyển được.
Nhưng Thẩm Diên Tri sẽ không bận tâm tôi có nguyện ý hay không.
Anh nhanh chóng hâm nóng một ly sữa bò.
Anh ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm: "Uống hết."
Tôi nghĩ, một ly sữa bò căn bản không quan trọng.
Cái anh để ý là tôi có nghe lời anh hay không.
Tôi mím môi không nhìn anh, thật ra mấy chục ngày trước tôi đều đấu tranh, chỉ là kết quả không như tôi mong muốn.
Hôm nay, đại khái cũng là như thế này.
Tôi không uống, Thẩm Diên Tri liền bóp cằm tôi rót sữa vào.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy hôm nay anh lại tức giận.
Tôi cắn chặt răng không buông, đến cuối cùng anh thở dài.
Anh nhìn tôi, đồng thời ngửa đầu uống sữa.
Sau đó bóp cằm tôi, hôn tôi.
Khớp hàm bị anh cạy ra, cuối cùng chất lỏng vẫn chảy vào miệng lưỡi.
Hương sữa thơm ngọt, và cả người uống say là làm chút chuyện điên cuồng không kiên nể.
Tôi cảm thấy khó chịu, trong lòng nghẹn lại, cuối cùng tôi nghẹn ngào khóc anh mới dừng động tác.
Đêm tối luôn yên tĩnh đến tàn nhẫn, tôi nhìn chằm chằm bình hoa khô đặt ở ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, tôi mới nghe thấy anh nói chuyện.
Khàn đặc, rách nát.
Anh kéo tôi vào lòng, nhiệt độ cơ thể anh luôn nóng cháy.
Anh liên tục xin lỗi bên tai tôi.
"Đừng khóc, anh sai rồi Khanh Khanh, là anh không tốt..."
"Không khóc được không, Khanh Khanh..."
...
Dáng vẻ kia làm tôi sinh ra ảo giác.
Giống như tôi vẫn luôn là người anh coi như trân bảo.
11
Đàn ông được ăn uống thỏa mãn luôn dễ nói chuyện.
Tôi chỉ khiêu chiến giới hạn của anh, tôi nói mình không muốn nhìn thấy Tạ Ý Liễu.
Ngày hôm sau, tôi đã nhìn thấy Tạ Ý Liễu khóc sướt mướt thu dọn đồ đạc.
Tôi bắt đầu không hiểu rốt cuộc Thẩm Diên Tri có ý gì.
Anh không nên là người đàn ông nghe lời tôi như vậy.
Huống chi, Tạ Ý Liễu không phải mối tình đầu của anh sao.
Vấn đề mà tự tôi không nghĩ ra, tôi thường sẽ hỏi thẳng.
Nhưng anh chỉ híp mắt xoa đầu tôi, đây là thói quen anh thường dùng khi muốn có lệ với tôi.
"Khanh Khanh, em không bao giờ là thế thân của ai cả."
Xem đi, trước giờ bọn họ luôn dùng lời ngon tiếng ngọt vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ cần anh không muốn thì sẽ không bao giờ nói cho tôi biết mục đích thật sự của anh.
Bị đùa giỡn, vĩnh viên chỉ có mình tôi mà thôi.
12
Có thể là mùa hè quá nóng bức, ngay cả cơm dì làm có ngon thế nào tôi cũng không muốn ăn.
Nuốt miếng cơm cuối cùng, đi chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Đúng lúc này, lòng tôi chợt giật thót.
Tôi đã không thấy kinh nguyệt mấy tháng nay rồi.
"..."
Với thái độ không tiết chế của Thẩm Diên Tri cộng thêm việc anh không cho tôi uống thuốc, kết quả này gần như là lẽ tất nhiên.
Tôi mang thai.
Đại khái Thẩm Diên Tri còn không biết, tôi sững sờ nhìn chằm chằm bụng của mình.
Có một sự thật đáng buồn chính là, đứa bé này giữ lại hay bỏ có đúng là chuyện tôi có thể quyết định sao?
Mấy ngày nay Thẩm Diên Tri đều về nhà rất sớm.
Hơn nữa vừa về nhà là phải đến ôm tôi.
Rất nhiều lúc tôi không phân biệt rõ, rốt cuộc người này có phải người lúc trước động một cái là sẽ đá tôi xuống đất hay không.
Không biết bắt đầu từ khi nào, giới hạn của anh đã bị kéo xuống cực thấp.
Có khi tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với bạn.
Có lẽ là bạn anh gọi anh ra chơi bài.
Anh cười nhẽ, rũ mắt nhìn tôi đang nằm trên sô pha.
"Ở nhà với vợ."
"..."
Đầu bên kia truyền đến tiếng thổn thức, ngay cả tôi cũng có thể nghe thấy.
"Lại chiều cô nàng tâm thần của cậu..."
Tiếng khinh thường xa dần, đúng vậy, ở trong mắt đám bạn của Thẩm Diên Tri, tôi chính là loại tồn tại này nhỉ.
Kẻ điên, hoặc là bệnh tâm thần, bà Thẩm tốt đẹp thì không làm, cả ngày làm trời làm đất.