*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tác giả: Thời Diệp Chi Bình Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu Cô có phải chim đâu! Sợ sâu thì sao chứ! "Ồ?" Giữa tiếng cười của Hoét đen, Tiểu Bạch tò mò nhìn Thư Mông. Hoét đen vẫy vẫy cánh: "Nó không ăn ta ăn! Nào, đưa ta!" Nói rồi bước hai bước qua chỗ Tiểu Bạch chuẩn xác ngậm con côn trùng đối phương ném tới, nuốt trọn. Thư Mông chỉ có thể quay đầu đi, làm bộ như không thấy không nghe gì hết. "Anh vũ ngươi không ăn thật à? Ngon lắm đó! Hoét đen cũng nói trong này có cái gì... giống với thứ trong trứng. Là cái gì á?" Tiểu Bạch tích cực đẩy mạnh tiêu thụ hàng nó mang về với Thư Mông, nhưng nói được một nửa đã quên. Hoét đen trợ giúp: "Protein!" "Ừ đúng đúng, chính là cái này! Anh vũ ngươi không ăn thật hả?" Tiểu Bạch khó hiểu hỏi. "Không ăn!" Thư Mông chém đinh chặt sắt nói. Chờ chúng nó ăn xong mấy thứ Tiểu Bạch mang về, thì đến lượt Thư Mông thấy đói. Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện vừa rồi tập trung nói chuyện với Hoét đen, đã sắp trưa mất rồi. Chẳng biết Nguyên Triết xuống lầu hay chưa? Có phát hiện cô chuồn lén ra không? *** Nguyên Triết trầm mặc xem toàn bộ quá trình camera quay được đêm qua, thật lâu không nhúc nhích, hai tay đan trước ngực —— Đây là tư thế anh hay dùng mỗi khi tự hỏi. Nguyên Triết nhìn chằm chằm màn hình phóng đại mấy vấn đề Manh Manh đánh vào điện thoại. Ngạc nhiên qua đi, sau đó không phải khó tin, mà là "thì ra là thế". Đôi lúc nó trí tuệ đến độ không đơn giản là thông minh, bởi nó vốn có tư duy của con người. Đến đây, tất nhiên không thể xưng "nó" nữa. Có điều giới tính của Manh Manh... Nguyên Triết nhớ lại bộ dáng Manh Manh đuổi người khi đi WC, đi tắm ngày đầu tiên về nhà. Hẳn là nữ. Về việc vì sao đối phương giấu giếm, Nguyên Triết có thể thấu hiểu. Nếu đổi vị trí, có một ngày anh bỗng dưng biến thành vẹt, còn thành thú nuôi của người khác, anh cũng sẽ không tùy tiện mở miệng nói ra lai lịch của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì không tin được. Dù nhiều ngày qua ở chung với Manh Manh dưới lớp quan hệ chủ-thú cũng coi như hòa hợp, rốt cuộc khác hoàn toàn cách hai con người sống chung. Thái độ một người đối đãi với người và thú là hoàn toàn trái ngược. Vả lại chuyện này nói ra không khỏi quá mức ly kỳ, người bình thường không cho là một trò đùa thấp kém, thì cũng nghĩ con vẹt này điên rồi. Dẫu biết có tỷ lệ nhỏ bé người kia tin thật, thì sao cô thể đảm bảo đối phương sẽ không tổn hại mình? Cho nên xét về mặt lý trí, Nguyên Triết hoàn toàn hiểu được vì sao nhóc con không xin mình giúp đỡ, mà lại năm lần bảy lượt lén dùng di động. Cô muốn tự cứu lấy mình —— Đáng tiếc không tra được gì qua hành động này. Nhưng nếu bàn ở một khía cạnh khác, cũng nói rõ khoảng cách giữa anh và Manh Manh vẫn còn rất lớn. Không giống với suy nghĩ của anh, là một thành viên trong gia đình để đối phương dựa dẫm. Hiện tại Manh Manh còn chưa tin tưởng, anh sẽ tạm thời không tạo khủng hoảng cho đối phương. Sở dĩ gắn cameras cũng chỉ vì muốn biết rõ sự thật, nhưng không có nghĩa anh phải lập tức xé lớp ngụy trang của cô. Nếu việc anh biết cô là con người khiến cô bất an, vậy thì tạm thời cứ làm như không biết. Dù sao mấy ngày ở chung, Nguyên Triết cũng đoán được đại khái cô là cô bé nhát gan cẩn thận, lại có chút hoạt bát đáng yêu. Bỗng dưng gặp phải kiếp nạn, có thể giữ vững tâm tính quả là không dễ. Càng quan trọng hơn là, dù phát hiện cô là con người, anh vẫn không sinh bất cứ cảm giác khó chịu nào khi nhớ đến những ngày ở chung đã qua. ... Nguyên Triết chải vuốt lại rõ ràng suy nghĩ của mình, rồi đẩy ghế dựa đứng lên, vặn cơ thể cứng đờ do giữ nguyên tư thế trong thời gian dài. Anh nhìn thời gian dưới góc phải màn hình máy tính, chẳng mấy chốc đã gần giữa trưa. Nhớ tới Manh Manh dưới lầu, không biết có phải đang xem TV, hay đang ăn gì không. Bấy giờ ngẫm lại, mỗi ngày cô nhìn anh ăn mấy món, còn mình thì chỉ có thể ăn vài thứ như hạch, ngũ cốc và nước trái cây, chắc chả vui gì cho cam. Cơ thể vẹt nhỏ có thể ăn đồ nấu chín không nhỉ? Chất phụ gia hóa học hiển nhiên không được, thêm muối thêm đường gì chắc cũng không. Tự hỏi một đường, anh cất bước xuống cầu thang, lại ngoài ý muốn không nghe thấy tiếng TV phòng khách. Nguyên Triết đến phòng khách mới phát hiện, cô không những không xem TV, mà trong lồng sắt cũng không có. "Manh Manh?" Nguyên Triết gọi. Cả phòng yên tĩnh không tiếng động, không một tiếng trả lời. Nguyên Triết ngẩn ra trong chớp mắt, bắt đầu lục tìm trong nhà. Nhưng thực đáng tiếc, phòng khách không có, phòng bếp không có, đến nhà vệ sinh cũng không —— Không tìm thấy vẹt nhỏ đâu cả. Trừ khi cô giống như lần trước, lén trốn ra từ cửa sổ? Nguyên Triết vào phòng bếp, phát hiện cửa sổ hôm nay không có dấu hiệu bị Manh Manh kéo ra. Anh đứng đấy tự hỏi vài giây, rồi quan sát những cửa sổ mở sẵn. Quả nhiên cuối cùng tìm ra một cái khe be bé tại cửa lưới ban công lầu một. Hẳn là Manh Manh không đủ sức đóng chặt. Lại nhìn kỹ sân vườn bên ngoài, anh phát hiện một cọng lông chim nho nhỏ màu xám, trông có vẻ cũng không phải trên người Manh Manh. Tuy có chim bay qua nơi nhiều cây thế này là hết sức bình thường, nhưng sáng sớm anh mở cửa sổ còn chưa thấy. Huống chi Manh Manh rời đi từ chỗ này, nghĩ chắc không đơn giản là trùng hợp. Có khả năng nhất, là một con chim khác tới rồi Manh Manh đi cùng nó —— Là vì tìm bên người anh không có kết quả nên bỏ đi, hay tạm thời ra ngoài do thám tin tức từ các loài chim khác? Cả hai đáp án đều có khả năng. Trong thời gian ngắn Nguyên Triết không phân tích được khả năng nào cao hơn. Anh trầm mặc đóng chặt cửa lưới, cau mày nhìn bầu trời bên ngoài. *** Sau khi Hoét đen và Tiểu Bạch no nê, rốt cuộc nhớ ra bên cạnh còn Thư Mông. Thấy cô thật sự kháng cự mỹ thực sâu của chúng, mới nhẹ bay lên không, cắp một chùm quả dã hương đen trên cành cạnh đó ném tới trước mặt Thư Mông. "Nếu không ngươi thử cái này xem? Ta cũng khá thích mùi dã hương." Nói xong Hoét đen làm mẫu cho Thư Mông. Cái mõm cam vàng của nó mổ xuống nuốt một quả dã hương chín mọng, sau đó thậm chí há mồm phun hạt. Thư Mông nhìn mà sửng sốt. Đây quả thực giống hệt dáng vẻ con người ăn nho, còn biết phun hạt nữa. "Thử đi." Hoét đen ăn xong một quả thì không động nữa, vừa nãy nó ăn con côn trùng Tiểu Bạch mang về đã no rồi. Thư Mông thấy vậy cũng không chối từ. Thứ chim khác có thể ăn, cô chắc cũng có thể. Hơn nữa hình như trái này còn được dùng làm thuốc, nghĩa là ăn được. Cô học theo Hoét đen, mổ một quả dã hương tím đen, dùng đầu lưỡi ngậm lấy, nhẹ nhàng nghiền nát như ăn nho. Kết quả vị cay xè cứ thế xông phá đầu lưỡi, nhanh chóng lan ra, khiến Thư Mông giật bắn mình phun ngay ra. "Ha ha ha, ngươi không ăn cay à?" Hoét đen thấy động tác của cô thì hơi sửng sốt, lại bật cười ha ha. Con vẹt này thú vị ghê! "Không ăn!" Đầu lưỡi Thư Mông toàn vị cay kỳ quái kia, không giống với những thứ cay cay cô từng ăn. Tóm lại là rất khó ăn. Cô đoán nếu mình là con người, mặt đã nhăn nhúm lại. Hoét đen gật gù: "Khó trách loại nuôi trong nhà như các ngươi ra ngoài chết ngay. Cái gì cũng không ăn, chả đói chết là gì?" Thư Mông không phát biểu ý kiến. Cô sợ cay, nhưng những con được nuôi khác chắc gì đã sợ. Có điều một khi nhận được cuộc sống che mưa chắn gió, cơm tới há mồm mà con người cho; một khi quay về thiên nhiên, xác thật có rất nhiều loài không thể thích ứng. Cô nhớ tới chuyện chim tụ họp Hoét đen nói trước khi ăn, muốn xác nhận với chúng nó. Thế nhưng làm sao dời đề tài qua đó đây? Thư Mông nhìn quả dã hương trước mặt, vươn một chân chọc thủng, chất nước tím đen nhanh chóng dính vào đầu móng. Cô lại dùng miệng ngắt chiếc lá trên cành, rồi vẽ lên mặt lá một đám mây. Nước không đủ cô lại chọc vài trái, cuối cùng chấm mấy chấm dưới đám mây tỏ vẻ trời mưa. Cô không rõ Hoét đen có hiểu chữ viết của loài người không, nên trực tiếp vẽ ra có khi còn hữu dụng hơn. Tiểu Bạch và Hoét đen bên cạnh đều hết sức tò mò thò đầu xem cô vẽ lá. Dưới ánh mắt chờ mong của Thư Mông, Hoét đen có vẻ đã hiểu: "Ngươi nói trời mưa?" "Mưa (Vũ)!" Từ này dễ miêu tả hơn chữ "cốc". Nếu đối phương không hiểu, cô sẽ vẽ lại một bức. Tiểu Bạch nghe vậy khó hiểu nhìn trời, nói chen vào: "Nhưng mà trời có giống sắp mưa đâu?" "Ta hiểu rồi." Thư Mông chuẩn bị vẽ bức thứ hai thì Hoét đen mở miệng: "Ngươi muốn nói là cốc vũ vừa rồi ta nhắc tới?" "Cốc vũ." Thư Mông lập tức lặp lại. "Chậc, cái máy nhại ngươi nhiều vấn đề thật." Hoét đen phát biểu ý kiến: "Nếu không ai đoán được ngươi muốn nói gì, ngươi cũng chỉ có thể câm." Thư Mông cũng cho là thế, khuyết điểm của cơ thể này thật sự hố người, nhưng cô đâu đổi được. Gặp được câu nào thì miệng cũng chỉ nhại được vài từ cuối câu, càng khiến cô đau đầu. "Buổi tụ họp cốc vũ, chắc ta và Tiểu Bạch đều đi. Ngươi muốn chúng ta dẫn ngươi theo đúng không?" Hoét đen đoán được lý do cô nhắc lại chuyện này: "Thế nhưng cái bùng binh đó không gần, chủ nhân ngươi sẽ đồng ý chứ?" Chủ nhân... Thư Mông nghĩ tới gương mặt và đôi mắt Nguyên Triết, lúc này mới nhớ ra mình rời nhà lâu lắm rồi, có lẽ đã bị đối phương phát hiện. Vì thế cô không rề rà, nói: "Sẽ đồng ý." Không đồng ý cũng phải nghĩ cách chuồn ra. Hoét đen không nói thêm gì nữa, gật gật đầu: "Vậy sáng sớm ngày kia, ta với Tiểu Bạch tới đón ngươi đi cùng?" Thư Mông gật đầu: "Đi cùng." Ngay sau đó cô đập cánh bay lên, muốn tạm biệt, rồi lại không nói sao nên lời. Hoét đen ngược lại thực hiểu ý lý giải hành động của cô: "Phải về hả? Vậy ngươi đi đi, ngày kia gặp." "Ngày kia gặp!" Thư Mông thuật lại một lần, sau đó uyển chuyển xuyên qua bóng cây ánh mặt trời hắt xuống, bay về nhà Nguyên Triết. __________________ Đây là quả Dã hương, trên đầu là cây Dã hương, thuộc cây thân gỗ. Cây này là cây ba con chim đậu từ chương 19 đến giờ. "Một loại dược liệu có tính nhiệt, vị cay thường được sử dụng trong điều trị các bệnh lý ngoài da, đau nhức xương khớp hay bệnh trĩ...Bệnh nhân có thể dùng theo đường thoa ngoài hoặc uống trong nhưng cần thận trọng để tránh bị ngộ độc." - thuocdantoc.org
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]