Người kia dùng toàn bộ khí lực còn lại mang Tô Bạch chạy tới một bờ sông. Khi xoay người hắn ta thấy ánh mắt Tô Bạch nhìn mình lộ ra vài phần sợ hãi, liền uy hiếp quát:
“Ngươi biết điều ngoan ngoãn một chút, bằng không lão tử một chưởng giết ngươi, nghe chưa..” Chữ cuối cùng chưa nói ra hắn đã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Tô Bạch chớp chớp mắt mấy lần, hiện tại đây là tình huống gì? Nhìn nhìn người đang hôn mê nọ, do dự nửa ngày y mới từ từ ngồi xuống xem xét thương thế.
Vai và ngực người này đều trúng chưởng, xem qua cũng có vẻ thực nghiêm trọng. Tô Bạch tiếp tục nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng móc trong túi ra một bình ngọc, đổ ra vài viên dược hoàn cho hắn nuốt. Vỗ vỗ tay, Tô Bạch cười nói:
“Coi như ngươi vận khí không tồi, đây là dược mới hôm nay ta lấy từ dược phòng về, dược này chưa từng cấp cho người ngoài dùng đâu”
Lại ngồi trông chừng khoảng nửa khắc vẫn không thấy người kia tỉnh lại, Tô Bạch đành lôi điểm tâm ra ăn tạm.
Qua nửa canh giờ, rốt cục người nọ mở mắt – chỉ có điều dáng vẻ hắn ta tựa hồ có phần không bình thường, hai mắt mênh mang, sắc mặt đỏ bừng còn hô hấp dồn dập…
Tô Bạch thấy người kia đã tỉnh lại, hỏi: “Ngươi hiện tại thấy thế nào? Có đỡ hay không?”
Người nọ nhìn y, vươn tay phảng phất như muốn kéo y lại gần, lẩm bẩm nói: “Nóng quá… Nóng…”
Tô Bạch hỏi: “Ngươi nóng? Rất nóng sao?”
Người kia không biết có nghe hiểu hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-goi-la-vo-quyt-day-gap-mong-tay-cun/111463/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.