Tỉ mỉ bấm bấm ngón tay thì Tô Bạch ở lại Thịnh Y Giáo dễ đã một tháng. Một tháng này y cả ngày chỉ đông lắc lắc tây dạo dạo, trong giáo chính thị một kẻ rỗi rảnh nhất, thật yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Một hôm, sau khi y khuấy đảo nhà bếp, chiến đấu quên mình với vị đại trù mắt luôn đặt trên đỉnh đầu mới làm được vài món điểm tâm nên phấn khởi bưng thành quả trở về. Thoáng nhìn qua liên hoàn trận lại thấy một người đang loay hoay rất vất vả.
Tô Bạch thực hài lòng, ha ha, rốt cục cũng người giống y ha. Nghĩ ngợi vậy y liền trái nhẹ một bước, phải nhẹ một bước, rón rén bước lại gần bên cạnh người kia – không nên bội phục y, nếu như một người được tập trung giáo dục cẩn thận suốt bảy ngày mà không nhớ được cách thức di chân thì cũng nên mang y đi chém cho nhẹ đời.
Tô Bạch cười tủm tỉm hỏi:
“Là đệ tử của giáo phái hả? Tới tìm Tần Hiên phải không?”
Người nọ thấy y tựa hồ rất kinh hãi nhưng khi nghe được câu hỏi trong mắt liền hiện lên một tia giảo hoạt, khôn khéo cười nói:
“Thuộc hạ chính là tới gặp giáo chủ, thỉnh cầu công tử chỉ đường”
Tô Bạch gật đầu, ra vẻ hiểu biết hỏi han ân cần:
“Không biết đi như thế nào đúng không? Lúc đầu ta cũng như vậy, không việc gì, không việc gì, đi vài lần là quen ngay.”
Vừa nói vừa hướng dẫn người nọ cách thoát khỏi trận pháp. Tô Bạch căn bản quên rằng nơi đây chỉ có mấy vị hộ pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-goi-la-vo-quyt-day-gap-mong-tay-cun/111462/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.