Cách lần chiêu thu đệ tử tiếp theo của Vân Phù Môn còn có nửa năm, Vân Ca nghĩ, thừa dịp thời gian nửa năm này, khiến tiểu đồ đệ nhà nàng có thể học tiếp xúc ngoại nhân, cùng người khác ở chung. Vân Ca vốn là muốn cho tiểu đồ đệ bắt đầu làm quen từ Lâm Linh cùng Lâm Phổ, kết quả phát hiện hai người này cư nhiên bế quan, đúng là chuyện trăm năm không gặp, Vân Ca lại lo lắng những người khác, vì vậy chỉ có thể dẫn theo tiểu đồ đệ đến phía sau núi của Vân Phù Môn đánh quái. ( đánh linh thú) Mỗi người có linh mạch cũng có bản năng, xuất thân từ bản năng ẩn trong linh mạch, lúc trước nàng bị sư tôn nhìn trúng nguyên nhân cũng là bởi vì lúc bị thú dữ vây công, nàng còn chưa học qua bất cứ kỹ năng gì, cứ thế dựa vào bản năng của linh mạch sống sót giữa đám thứ dữ! Nhìn một chút nhìn một chút ấu tể linh thú cấp thấp nhất, đỡ trán, sư tôn như nàng có phải đã quá xem thường đồ đệ của mình hay không? Quên đi, đây không phải là sợ tiểu đồ đệ sợ hãi sao! Tiểu đồ đệ tình huống đặc thù, sau này nhị đệ tử của nàng và vân vân xuất hiện, nàng tuyệt đối sẽ trực tiếp ném vào nhị cấp linh thú! Ân! Đúng vậy! Nàng là một sư tôn có nguyên tắc! "Sư tôn...." Giọng nói thật nhỏ thoáng cái đem tâm hồn đã bay xa của Vân Ca kéo lại, Vân Ca vừa nhìn! Nổi giận! Được lắm một con băng thú! Cư nhiên khi dễ đồ đệ của ta!! Ta đem tiểu đồ đệ ném đến đây là để nàng khi dễ các ngươi, không phải cho các ngươi khi dễ nàng! Không chút nào không chút nào cảm thấy đồ đệ nhà nàng đánh không lại băng thú cấp một thì có vấn đề gì, trực tiếp ôm lấy tiểu đồ đệ đang nước mắt lưng tròng gọi nàng, sau đó một cước đạp băng thú cấp một đã mở to miệng ý đồ dùng kỹ năng hệ băng! "Đồ nhi không sao chứ?" Vân Ca kiểm tra tiểu đồ đệ một lần, phát hiện tiểu đồ đệ không có vấn đề, chỉ là càng không ngừng hướng trong ngực của nàng mà chiu. Vân Ca nhìn thấy vừa đau lòng vừa khổ sở, nếu như không phải nàng biết nữ chủ là Lâm Duyên không biết lúc nào xuất hiện kia thì với thiên phú của tiểu đồ đệ nàng nhất định cảm thấy tiểu đồ đệ là nữ chủ, tiểu đồ đệ quả thực có tất cả đặc tính cẩu huyết của nữ chủ trong tiểu thuyết! Nhưng.... Làm một người linh mạch hệ mộc tinh thuần, ngươi sợ một con băng thú cấp một, như vậy thật sự được sao? Còn không chờ Vân Ca thở dài, thanh âm của tiểu đồ đệ ông ông từ trong ngực nàng truyền đến, tiểu đồ đệ vùi đầu trong ngực nàng, chỉ để lại cái mũ mao nhung màu trắng: "Sư tôn.... Ta sợ....." Vân Ca tinh thần chấn động, lâu như vậy, tiểu đồ đệ chỉ nói hai chữ "Sư tôn".... Vân Ca cho rằng phải đợi thật lâu mới có thể từ trong miệng tiểu đồ đệ nghe được những thứ khác, không ngờ... Vân Ca vươn tay, vuốt ve mũ lông nhung của tiểu đồ đệ, bởi vì từ nhỏ tu luyện, Vân Ca mười ngón thon dài, xương ngón tay cân xứng, dưới sự phụ trợ của tuyết trắng da lông, càng lộ ra ánh sáng màu bạch ngọc, thông thấu oánh nhuận. "Không có việc gì, vi sư ở đây, vi sư vẫn luôn ở phía sau ngươi." Giọng nói của Vân Ca nhu hòa, tiểu đồ đệ đem lỗ tai đặt ở vị trí của trái tim, nghe được tim của sư tôn bởi vì câu nói của nàng mà đập nhanh, tâm tình một trận phức tạp, nhưng rất nhanh thì ổn định lại. Vân Ca muốn chứng minh, đám tiểu linh thú này đều là vụn vặt, ôm tiểu đồ đệ từ giữa không trung nhảy xuống. "Ngoan, không phải sợ, sư tôn ngay bên cạnh ngươi, không ai có thể gây tổn thương cho ngươi, lát nữa, ngươi tự mình động thủ có được hay không?" Vân Ca nhéo mũi của tiểu đồ đệ, nhìn ánh mắt của tiểu đồ đệ, nghiêm túc nói. Trong mắt tiểu đồ đệ đã ngập nước, hình như đang nói, sư tôn ta thật sự rất sợ... "Tiểu đồ nhi, sư tôn nhìn ngươi, không phải sợ. Nếu như không đi, ngươi phải nói cho sư tôn biết vì sao ngươi không đi? Ngươi đang sợ cái gì?" Tiểu đồ đệ rốt cuộc không nhịn được, thoáng cái nhào tới: "Sư tôn...." Vân Ca có loại cảm giác đang ngược đãi hài tử, trong lòng đã mềm nhũn, quên đi, không đi thì không đi, còn nhiều thời gian, không cần thiết ép buộc nàng! "Sư... tôn..." Kim đậu đậu của Tiểu đồ đệ bắt đầu không ngừng rơi xuống, giọng nói cũng cơ hồ là nức nở. Trong lòng Vân Ca càng không nỡ, nàng có thể chậm rãi, tại sao muốn vội vả như vậy, nàng vẫn luôn biết tiểu đồ đệ này của nàng cho dù là lúc ôm nàng phát run cũng chưa từng chân chính xin nàng giúp đỡ, tiểu đồ đệ vẫn đem mình thật sâu bao vây trong cái kén nhìn không thấy bên trong, thấy không rõ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, tiểu đồ đệ có ý thức lãnh đại rất mạnh ngay từ đầu Vân Ca đã nhận ra, đối với tiểu đồ đệ mà nói, nàng là người rất trọng yếu, chí ít nàng ấy để nàng tiến nhập lãnh đại của nàng ấy, nhưng nàng rồi lại là người ngoài, bởi vì nàng ấy chưa từng thật sự tín nhiệm nàng, cũng chưa bao giờ xin nàng giúp đỡ, nhưng là hôm nay, Vân Ca phát hiện quan hệ của hai người có tiến triển rất lớn. "...." Vân Ca nhìn tiểu đồ đệ khóc đến khuôn mặt hồng hồng, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, nàng không nhìn nổi tiểu hài tử khóc, còn khóc đến thương tâm như vậy, dường như muốn đem tất cả bi thương và sợ hãi đều theo nước mắt chảy ra ngoài. "Ngoan, chúng ta không đi, không đi." Vân Ca ôm tiểu đồ đệ chuẩn bị trở về. "Sư tôn...." Tiểu đồ đệ giãy dựa vài cái, sau đó Vân Ca liền thấy tiểu đồ đệ xuống đất, trực tiếp hướng về phía băng thú cách đó không xa mà chạy đến. Vừa khóc vừa chạy, sau đó Vân Ca liền thấy tiểu đồ đệ ngã xấp trước mặt băng thú, tiếp theo lại hung hăng bò dậy, rồi trực tiếp nhào đến trên người băng thú lớn gấp đôi nàng, đúng vậy, chính là trực tiếp nhào đến, không dùng bất kỳ linh lực gì, nhào đến. Băng thú mới vừa rồi bị Vân Ca đá một cước, đang buồn bực, kết quả là thấy đầu sỏ gây chuyện rất yếu rất yếu vừa rồi lại chạy tới, băng thú theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, sau đó liền thấy người kia rất hài kịch mà ngả trước mặt mình. Băng thú nhìn thoáng qua kẻ cường đại cách đó không xa, lại liếc mắt nhìn kẻ nhu nhược ngã xuống ở trước mặt mình, nhớ lại một cước vừa rồi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chạy!!! Kết quả không ngờ chính là, nó cư nhiên không động được!!! Sau đó liền thấy tiểu hài tử xấu xa so với gà bệnh còn yếu hơn trực tiếp nhào tới, vừa khóc vừa quyền đấm cước đá hô: "Sư tôn... Đừng bỏ rơi ta.....", "Sư tôn...đừng không cần ta...hức...." Nước mắt nước mũi cùng nhau chảy.... Băng thú cảm giác mình cũng rất muốn khóc... Đau quá... Rõ ràng một chút linh lực cũng không dùng, nhưng nó cư nhiên chỉ có khí lực giãy dụa, cứ như vậy còn chưa tính, mỗi lần giãy dụa một chút, chỗ nên bị đánh vẫn bị đánh... Nhức nhối....tâm càng đau.... Tiểu băng thú nhìn thoáng qua người kia cách đó không xa, lại còn trong mắt người kia thấy được một tia uy hiếp... Tâm càng đau hơn.... Rõ ràng thú bị thương là ta a!!!! Mặc dù mình nhìn qua giãy dụa rất lợi hại, nhưng.... Vân Ca đau lòng đến nhìn tiểu đồ đệ trực tiếp vật lộn với tiểu băng thú, mặc dù nhỏ đồ đệ tay nhỏ chân nhỏ không ngừng vun loạn, vừa đánh, vừa khóc, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, Vân Ca đau lòng, nhưng cũng không xuất thủ, tiểu đồ đệ hiện tại cần phát tiết! Cũng may tiểu băng thú bởi vì vừa rồi bị nàng đá một cước, đối với tiểu đồ đệ cũng không có dùng linh lực, mặc dù tiểu băng thú lớn một vòng so với tiểu đồ đệ, nhưng hai vật nhỏ vật lộn dáng vẻ nhìn vẫn là cân sức. Rốt cuộc tiểu đồ đệ mệt mỏi, cuối cùng đá tiểu băng thú một cước, sau đó ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn về phía sư tôn, nước mắt lã chã tiếp tục chảy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giống một con nai bị ném ở hoang giao dã ngoại: "Sư tôn... Đừng không cần ta...." Vân Ca thoáng chốc luống cuống, lẽ ra nàng cho rằng tiểu đồ đệ chạy tới đánh băng thú là vì phát tiết, không ngờ là bởi vì nàng... Vân Ca vội vàng ôm lấy tiểu đồ đệ trên đất: "Sư tôn sẽ không bỏ rơi ngươi." Tiểu băng thú ở bên cạnh cũng khóc... Sau này nhất định phải hảo hảo tu luyện!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]