Lúc truyền thoại phù của Sư tôn truyền đến, Vân Ca còn đang đùa tiểu đồ đệ.
"Giải thích!!!" Giọng nói của Sư tôn mang theo nồng nặc tức giận, khiến tiểu đồ đệ hoảng sợ.
Vân Ca sờ đầu tiểu đồ đệ, "hắc hắc" nở nụ cười: "Lá gan thế nào nhỏ như vậy a? Đây là giọng nói của sư công, đó chính là một con hổ giấy, không phải sợ."
Tiểu đồ đệ tựa vào lòng Vân Ca, nghe Vân Ca tiếu ý dịu dàng trêu đùa, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ.
Lúc đến chỗ của sư tôn, Vân Ca đã chuẩn bị xong tâm lý đón nhận sự tức giận của sư tôn, ai bảo nàng tính kế sư tôn làm gì!
Kết quả không ngờ sư tôn vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên đã đem lửa giận phát ra ngoài rồi.
Liêm trưởng lão nhìn một chút đại đệ tử không nói gì, cứ như vậy đứng ở nơi đó, khuôn mặt băng tuyết, thần thái tựa băng sương, khuôn mặt lại cực kỳ thanh tuyệt lãnh diễm. Thường nhân mặt lạnh như nàng nếu ít nói cũng sẽ giảm đi bảy tám phần xinh đẹp, nhưng nàng thoạt nhìn vẫn có loại cao ngạo thanh lãnh không nhiễm bụi trần.
Đồ đệ này của hắn, ở tu tiên giới có bao nhiêu người thích, hắn là biết đến, nhưng chính là không có một ai dám đứng bên cạnh nàng
Trong lòng Vân Ca bị sư tôn nhà nàng nhìn đến sợ hãi, lần trước bị nhìn như vậy, sau đó nàng liền bị cấm túc ba năm...
Tâm hảo mệt mỏi, sư tôn lại cứ thích không nói lời nào, khiến người ta đến đoán! Đoán thì đoán, còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gia-cua-nhan-sai-nu-chu/187489/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.