Mở cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, Vân Ca cảm thấy đã sắp mốc meo. "Ta nói, không phải là một nam nhân hai cái đùi thôi sao? Tiểu thư, ngươi có cần ngốc ngốc vô dụng như vậy hay không?!" Bạn thân kiêm khuê mật ở sau lưng không ngừng cằn nhằn.. "Ngốc nghếch vô dụng!" Vân Ca nở nụ cười: "Cái từ này rất tốt! Nếu như trạng thái của ta tiếp tục đi xuống, thật sự là ngốc rồi." "Tiểu thư, ngươi đến tột cùng là thế nào? Trước đây không phải nói, nam nhân thứ này có cũng được không có cũng được sao? Thế nào lại bày ra bộ dạng này?" Nàng chỉ mới ra ngoài du lịch một vòng, liền phát hiện liền phát hiện Vân Ca gầy một vòng lớn. "Ta làm sao biết?" Vân Ca toàn thân vô lực dán đến trên ghế sô pha, hữu khí vô lực nói. Kim Linh thấy Vân Ca bộ dạng này, cũng thật sự là không thể mở miệng mắng chửi người: "Được rồi, đến đây nói với tỷ tỷ, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào?" "Nếu như ta nói trong lòng ta ý nghĩ gì cũng không có, ngươi nghĩ như thế nào? Hơn nữa mấy ngày hôm trước, nam nhân hai cái đùi kia gọi điện thoại đến cho ta." "Kẻ một chân kia?" Kim Linh mắng một câu: "Nam nhân một chân đạp hai thuyền kia!" "Ân, hắn muốn tái hợp." Vân Ca gật đầu, vô lực nói. "Vậy ngươi tái hợp đi a? Bộ dạng muốn chết không muốn sống này của ngươi lạ vì sao a!" Kim Linh thật sự hận không thể đánh người! "Ta cũng không biết vì sao bản thân không vui, trong lòng giống như bị thứ gì đó nghẹn lại, vô cùng khó chịu, cuộc sống giống như đã thiếu gì đó, nhìn đầy trời sương sớm ta có loại cảm giác như ở trong mộng, chính là loại cảm giác tất cả đều không phải là thật sự." Vân Ca thở dài: "Ta cảm thấy giống như một cái xác có ký ức của riêng nó, mà ta là linh hồn bị bỏ vào, hết thảy đều là không thích hợp, đương nhiên, đây chỉ là một cách khác nghĩ, ta là người theo chủ nghĩa vô thần, bất quá, thật sự loại cảm giác này rất không xong, ta đã gặp ba bác sĩ tâm lý, đều nói ta không có vấn đề. Hiện tại ta đang suy nghĩ ta có nên đi gặp bác sĩ khoa thần kinh một chút không." "Ngươi đừng làm ta sợ?" Kim Linh cũng nghiêm túc: "Có phải người đã làm gì không nên làm? Lẽ nào gặp quỷ rồi?" "Không phải đâu? Ta...." Vân Ca đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mở máy vi tính ra: "Lúc đó ta tâm tình không tốt, xem một bộ tiểu thuyết, chỉ nhìn chương một, quá tức giận, nên viết phê bình, đang viết liền ngủ quên, lúc tỉnh lại liền phát hiện là ở trạng thái này." "...." Kim Linh vừa nhìn, vui vẻ, cười đến vui mừng: "Ngươi cư nhiên xem H văn a! Không nhìn ra a! Vân Ca, không nhìn ra không nhìn ra a?!" "H văn?" Vân Ca sửng sốt một chút: "Cái gì mà H văn?" "Nhất Điểm Chu Thần là bản tay vàng trong những tác giả H văn a! Ngươi còn giả vờ cái gì, nói mau, lúc xem là cảm giác gì!" "Ách.... Muốn giết người...." Vân Ca sâu kín nói, nàng xem chương đó, cảnh ngộ của Vân Ca kia thảm như vậy, nàng lúc đó cảm giác nhập vai quá mạnh mẻ, liền viết phê bình muốn khiếu nại tác giả! "...." Lâm Linh đầu nổi hắc tuyến: "Này, ngươi không phải là cong đi? Nữ nhân bình thường cũng sẽ không xem H văn mà muốn giết người đi?" "...." Ngươi suy nghĩ quá nhiều.... thật đó. "Ta xem chính là chương tám mươi lăm, ngươi xem một chút liền hiểu." Vân Ca đầu nổi hắc tuyến. Sau đó Kim Linh chỉ nhìn thoáng qua tên chương liền hiểu. Tiêu đề vô cùng đơn giản trực tiếp. "Nhưng, dù sao hai mươi bốn tuổi vẫn một mình, thật không dễ dàng a! Đến đây, nói cho tỷ tỷ biết, ngươi cong phải không, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, chờ một chút!" Kim Linh đột nhiên vẻ mặt kinh khủng: "Ngươi sẽ không thích ta đi?" "...." -_-|| thật sự một chút cũng không muốn thừa nhận người này là bạn của nàng. "Ta là một người kiêng ăn, cho dù là cong cũng sẽ không có loại thẩm mỹ như vậy." Vân Ca chậm rãi nói. Thấy dáng vẻ Kim Linh cùng nàng ầm ĩ, trong đầu Vân Ca đột nhiên có gì đó đột nhiên hiện lên, nàng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, hình như cũng có người từng chọc cười nàng, nhưng có phải là phương thức cư xử như vậy không... Ký ức của con người là một thứ rất thần kỳ, có người sẽ bởi vì khí tức đặc thù nào đó mà nhớ lại một số ký ức, có vài người sẽ bởi vì một số món ăn mà nhớ ra. Tình cảm tồn tại sẽ có ký ức nhất định làm chịu tải, tựu như ngươi nhớ kỹ người kia, như vậy ngươi sẽ nhớ kỹ tình cảm có có liên quan đến nàng. Nhưng, Vân Ca phát hiện nàng không phải, nàng sẽ không có bất kỳ lý do gì, không có bất kỳ trí nhớ xúc động gì, liền trực tiếp không giải thích được mà sinh ra cảm giác bi ai đau lòng. Rất lâu, lại đột nhiên xông tới một cổ cảm giác quen thuộc, nhưng vô luận Vân Ca cố gắng thế nào cũng nghĩ không ra, cũng không biết nàng muốn nhớ cái gì, tự suy nghĩ một chút rốt cuộc là cái gì. Vân Ca mơ mơ màng màng nghĩ, ký ức của nàng, có chút tình cảm nàng cũng nói không rõ có phải nó tồn tại ở bên kia bờ bỉ ngạn hay không, mà nàng lại ở bờ bên này, nên chỉ có thể một lần rồi một lần dụng hết toàn lực suy nghĩ, nhưng vô luận nàng trong bóng đêm giãy giụa như thế nào, đều vô ích, cuối cùng tất cả khép lại, hết thảy đều biến thành hư vô. Vân Ca tiễn Kim Linh, một mình nhìn ánh mặt trời đang từng tấc thối lui, cuối cùng quy về hắc ám. Trong lòng Vân Ca cũng từng tấc nhói đau. Nàng chưa từng có cảm thụ như vậy, chưa từng có. Nhưng giờ khắc này, tâm của nàng lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, sau khi trải qua đau đớn khiến kẻ khác hít thở không thông, đột nhiên thế giới đều yên tĩnh. Có thể nàng điên thật rồi. Không có bất kỳ lý do gì mà điên rồi. ........... Sáng hôm sau, Thần Khải cộng thêm Lâm Duyên da mặt dày, cùng với Băng Lăng yên lặng chờ ở bên ngoài tứ hợp viện. Ba người đã bắt đầu đoán ra một vấn đề lớn. "Các ngươi nói, Vân Ca có thể rời giường hay không?" Lâm Duyên ám muội hỏi. Thần Khải liếc xéo nhìn Lâm Duyên: "Ngươi còn có thể, tỷ phu khẳng định không có vấn đề!" Lâm Duyên: T ^ T cho một cơ hội chơi đùa khoái trá có được không? Cuối cùng ba người vào xem Vân Ca, phát hiện Vân Ca vẫn cao lãnh như trước, nhưng bên tai cũng hồng hồng. Lâm Duyên vui vẻ, không hổ là đại sư tỷ a! Người bình thường không phải là toàn thân đều đỏ sao? "Di, Huyễn Mạt đâu?" Lâm Duyên vào phòng, nhìn một vòng, không nhìn thấy Huyễn Mạt vì vậy mở miệng hỏi. "Nàng đến tu tiên giới, hình như nói có chuyện gì đó. Bảo ta đến tìm các ngươi." Giọng nói của Vân Ca thanh lãnh như trước. "Đại sư tỷ đừng khách khí a!" Lâm Duyên làm như rất thân quen: "Đại sư tỷ, ngươi còn nhớ ta không?" "...." Vân Ca nhíu mày một cái, lắc đầu: "Xin lỗi." "Ta là tiểu sư muội manh manh đát của ngươi ~ ta là Lâm Duyên, đây là ngốc thiếu, cũng là muội muội của Huyễn Mạt, Thần Khải. Cái này là đại khối băng, Băng Lăng." "Các ngươi khỏe." Gật đầu gật đầu, ý bảo bản thân đã nhớ kỹ. Lâm Duyên dán đến: "Đại sư tỷ, ngươi còn nhớ gì không?" "??!" Vân Ca hơi mê man nhìn lại. Lâm Duyên len lén nói: "Nhất Điểm Chu Thần ~ ~" "...." Cái chén trên tay Vân Ca không có cầm chắc, thoáng chốc rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn. Lâm Duyên tễ mi lộng nhãn liếc mắt nhìn Vân Ca, biết Nhất Điểm Chu Thần là tốt rồi, chứng tỏ những ký ức đại sư tỷ mất đi đều thuộc về thế giới này. Lâm Duyên thở dài một hơi, sáng sớm hôm nay nàng đột nhiên nhớ đến một đại sự, linh hồn trong thân thể này không chỉ có mình đại sư tỷ, còn có Vân Ca nguyên bản! Cũng may cũng may, không phải Vân Ca nguyên bản đến, nếu không sẽ thật sự là cẩu huyết trời đánh rồi! Thử nghĩ một chút, nếu như Vân Ca nguyên bản tâm cao ngất, mệnh so với giấy bạc còn mỏng đến, sau đó đối mặt Huyễn Mạt đối với nàng tình ý kéo dài, ai nha má ơi, hình ảnh kia thật đẹp đến không dám nghĩ. Phải biết rằng, trong nguyên tác, hai người là tử địch thậm chí Vân Ca nguyên bản bị nữ chủ cũng chính là Huyễn Mạt ném vào Câu Lan Viện, hai cánh tay ngọc ngàn người gối lên, nhất điểm hồng thần vạn người nếm, kết cục hoàn toàn khác nhau a! Thần Khải cũng kích động a! Đây chính là tỷ phu a! "Tỷ phu, xin lỗi!" Thần Khải bốn mươi lăm độ cúc cung, nghiêm túc nói. Vân Ca bị nàng làm hoảng sợ: "Ngươi...." "Là ta liên lụy tỷ phu, xin lỗi." Thần Khải lại nói một lần. "Không sao." Vân Ca lạnh nhạt nói. "Được rồi, ta có chút không biết rõ, vì sao, ngươi gọi ta là tỷ phu?" Vân Ca hỏi. "Bởi vì ngươi là thê tử của tỷ tỷ a!" Thần Khải nói một cách rất đương nhiên. "Nhưng, tỷ tỷ ngươi không phải gọi ta là sư tôn sao?" Vân Ca lại hỏi. Lâm Duyên: "...." Đột nhiên cảm thấy cái này hình như có chút khó giải thích, chờ một chút giữa hai người này không có quan hệ logic. Thần Khải còn đang còn đang thao thao bất tuyệt nói về tình cảm kiên trinh không thay đổi của Vân Ca cùng Huyễn Mạt, nói đến bản thân Thần Khải nước mắt nước mũi đều chảy xuống. "Ý của ngươi là nói, ta cùng Huyễn Mạt là sư đồ, cũng là đạo lữ?" Vân Ca cuối cùng tổng kết. Thần Khải cùng Lâm Duyên song song gật đầu. Lúc này, Huyễn Mạt đã trở về. Bốn người đều sửng sốt một chút, Huyễn Mạt bộ dạng này giống như vừa từ trong huyết trì bò ra. Trên người còn có máu đang rĩ xuống. Vân Ca nghênh đón, khẩn trương hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?" Huyễn Mạt không nói gì, thậm chí không liếc mắt nhìn Vân Ca: "Đi thẳng vào. Lâm Duyên, Băng Lăng, Thần Khải: "...." Lâm Duyên: "( ̄e(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄ ///) Băng Lăng:( ̄e(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄ ///) Thần Khải: ( ̄e(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄ ///) Trái tim hảo mệt mỏi, vừa rồi đã nói với Vân Ca, Huyễn Mạt là như thế nào yêu thương nàng, là thế nào điên cuồng vì nàng, là thế nào ôn nhu săn sóc... Kết quả, Huyễn Mạt trở về, cả người toàn máu, giống như kẻ gian ác, quan trọng nhất là hoàn toàn làm như không nhìn thấy Vân Ca a! Hiện tại, mặt đau quá làm sao bây giờ? Thần Khải nhãn thần phiêu hốt: "Tỷ phu, tỷ tỷ khẳng định là bởi vì ngươi đã quên nàng, đang tức giận, ngươi dỗ ngọt nàng là tốt rồi." Lâm Duyên nhớ đến nhớ đến cuộc sống của hai người trước đây, đâu cần dỗ ngọt a! Lúc trước cho dù Vân Ca làm sai chuyện, chỉ cần Vân Ca ngoắc ngoắc ngón tay, Huyễn Mạt lập tức dán đến! Đúng là trung khuyển! Cho nên Lâm Duyên một chút cũng không lo lắng an nguy của Vân Ca. Ba người nghĩ nên cho vợ chồng son này một chút không gian, cho nên nhanh chóng rời đi. Đợi được ba người về đến tứ hợp viện bên cạnh, Thần Khải đột nhiên nói một câu: "Ta luôn cảm thấy có gì đó đã bị chúng ta bỏ quên, luôn cảm thấy đã quên chuyện rất quan trọng." "Ân, ta cũng cảm thấy như vậy...." Lâm Duyên nhíu mày một cái. "Hình như ta cũng cảm thấy như vậy...." Băng Lăng cũng nhíu mày. "A a a a! Ma khí chính là vấn đề a!" Ba người đồng loạt lên tiếng. "Chờ một chút, hiện tại phải đến bên kia sao? Nói không chừng bây giờ các nàng đang..." Lâm Duyên đột nhiên nói. "Luôn cảm thấy luôn cảm thấy hiện tại đến đó không tốt lắm, nói cho cùng đều đã quên lâu như vậy, quên thêm chút nữa cũng vậy mà thôi." Thần Khải bổ sung. Sau đó Băng Lăng liền thấy hai người này trực tiếp nhàn nhã về phòng. Được rồi, trái tim thật bao dung! ........ "Đi ra ngoài." Vân Ca vừa vào trong phòng liền nghe thấy một thanh âm lạnh như băng, ngẩng đầu liền thấy người nào đó tĩnh tọa cách đó không xa, ánh mắt nhìn đến hung bạo khát máu. "Ta....." Trong lòng Vân Ca tê rần, cuối cùng không nói gì, liền đi ra ngoài. Bên trong, Huyễn Mạt không ngừng trùng kích đan điền, không ngừng tiêu hóa ma khí thu được từ bên ngoài. Nàng chờ không nổi nữa. Thật sự chờ không nổi nữa! Sư tôn, chờ ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]