Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc thiếu cái gì?
Vân Ca uống một ly cà phê, xem lướt qua tin tức online, nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó không đúng, tiểu thuyết khó coi, phim truyền hình không có ý nghĩa, điện ảnh cũng không có kiên trì để xem.
Đây đều là những thứ nàng thích là nhất lúc rảnh rỗi, nhưng hiện tại một cái nàng đều xem không vào.
Có loại cảm giác đó chính là tất cả mọi thứ đều là một hệ thống đã được thiết lập sẵn, đột nhiên có một ngày, số liệu của hệ thống bị thay đổi, rõ ràng vẫn là những thứ kia, giống nhau như đúc, nhưng nàng lại cảm thấy cái gì cũng không thích hợp.
"Ong ong ong..." Điện thoại di động trên bàn vang lên, Vân Ca cầm lấy, màn hình hiển thị là "xác chết vùng dậy.."
Vân Ca suy nghĩ một chút, mới phản ứng kịp đây là bạn trai nàng, ách... Sai, bạn trai cũ.
"Uy?"
"Vân Ca, ta nhớ ngươi..."
"Nga." Vân Ca lên tiếng, sau đó nói tiếp.
"Vân Ca, ta đã chia tay với nàng, người ta yêu vẫn là ngươi?"
"Ách... Ta hỏi ngươi một vấn đề." Vân Ca vừa vặn thấy truyện cười trên mạng, liền hỏi: "Ngươi cảm thấy khăn mặt dùng lau chân sau đó còn có thể lau mặt?"
"Vân Ca, đừng như vậy." Đối phương thở dài: "Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, ta thật sự quên không được ngươi."
"Ngươi như vậy khiến ta rất mâu thuẫn." Vân Ca chậm rãi nói, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm máy vi tính.
"Vân Ca, ngươi là thừa nhận ngươi cũng yêu ta."
"Ngươi khiến ta rất mâu thuẫn, trong đầu ta giống như có một thiên sứ cùng một ác ma, ác ma hung tợn nói 'tên ngốc kia thích ai thì người đó lấy'."
"Thiên sứ mới đại biểu cách nghĩ chân thật trong lòng ngươi."
"Nga, thiên sứ vỗ tay nói 'đúng vậy, đúng vậy! (^o^)/ đại ngu xuẩn kia!"
"....." Sau đó Vân Ca liền cười, chợt nghe đến đối phương tức giận cúp điện thoại.
Nói những lời buồn nôn như vậy làm nàng ghê tởm, thật sự cho rằng nàng không trị được hắn, đúng không?
Vân Ca để điện thoại di động xuống, hình như tim nàng đau đớn một chút, không biết vì sao.
Nàng chính là đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói.
Lẽ nào..... (⊙o⊙)....WTF! Lẽ nào hiện tại đột nhiên cảm thấy rời khỏi đống cặn bả kia nên đau lòng? Vậy cung phản xạ phải có bao nhiêu dài, chia tay lâu như vậy mới có phản ứng?
Sai, Vân Ca lại suy nghĩ một chút, suy nghĩ lại một chút, cũng hiểu được không có biến hóa gì? Lẽ nào vừa rồi trong nháy mắt đó, cơ tim tắc nghẽn?
Ách.... Nàng xác thực cần đến bệnh viện khám một chút, rốt cuộc vấn đề ở đâu, cái lông gì nàng lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
Vân Ca thật đúng là một người thuộc trường phái hành động, ngày thứ hai, một mình đến bệnh viện, từ X quang đến thử máu toàn bộ làm một lần.
Ngoại trừ kết quả thử máu còn chưa có, những thứ khác đều biểu hiện không có vấn đề.
Vân Ca muốn khóc, nàng rốt cuộc là thế nào a, một hài tử thuộc trường phái lạc quan đột nhiên cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa gì nữa?!
Vân Ca đột nhiên cảm thấy, bản thân có thể hẳn là nên gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng, phải nói với bác sĩ thế nào? Chẳng lẽ nói, bác sĩ bác sĩ, ta vừa ngủ một giấc sau đó thức dậy liền cảm thấy nhân sinh không có ý nghĩa. Không bằng chết đi cho xong?
Ha ha.... Có thể bị chuyển đến khoa thần kinh hay không?
Vân Ca vừa nghĩ vừa về nhà, sau đó tắm, ngủ.
.........
Nhân gian cùng tu tiên giới bất đồng duy nhất đại khái là tu tiên giới có rất nhiều rừng cây, tùy ý có thể thấy được núi cao, vị trí địa lý như vậy ở mức độ nào đó mà nói, là ưu thế địa lý thiên nhiên cung cấp cho các tông phái tồn tại.
Nhân giới không có linh căn như tu tiên giới, sinh lão bệnh tử, bình bình đạm đạm.
Thần Khải lần đầu tiên đến một thế giới như vậy, nhìn thường nhân nhìn, mang trên mặt thần thái không cách nào hình dung.
Nhưng, nàng lại lùi bước. Nàng không dám tiếp tục đi tìm Huyễn Mạt.
........
"Suy nghĩ quá nhiều." Dưới trời chiều, Vân Ca ngẩng đầu nhìn về phía Huyễn Mạt đang ôm nàng vào trong ngực, nhỏ vụn hạnh phúc ánh lên trong đôi mắt Vân Ca, chiếu sáng cả thế giới của Huyễn Mạt.
Vân Ca xoa cằm Huyễn Mạt, ngữ khí ôn nhu: "Chớ tự hù dọa bản thân. Biết không? Chờ lần tu tiên giới đại loạn này qua đi, chúng ta liền ẩn cư, ngươi thích nơi cực hàn hay là bí cảnh trước đây chúng ta từng đi qua, hoặc là đến nhân giới cũng tốt."
Vân Ca đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt cong cong, cười đến ấm áp: "Hay là chúng ta đến nhân giới đi, đến lúc đó chúng ta cùng mua một tứ hợp viện, trong sân trồng hoa trồng cây, mùa xuân đến, còn có thể ôm ngươi cùng nhau nằm trên ghế phơi nắng, ngửi hương hoa..."
........
"Sư tôn...." Huyễn Mạt đột nhiên giật mình tỉnh giấc, toàn thân bị tuyệt vọng bao phủ, đôi mắt huyết sắc chỉ còn lại khủng hoảng, chỉ thấy ánh mắt tiếp xúc với người nằm im lặng bên cạnh.
Nhưng....đã không phải người sẽ sinh động cười với nàng, sẽ hôn nàng, sẽ nói yêu nàng...
Huyễn Mạt cúi đầu, lỗ tai dán lên vị trí trái tim của Vân Ca, đây là động tác trước đây nàng thích nhất, khi đó có một đoạn thời gian rất dài, nàng phải nghe nhịp tim của Vân Ca mới có thể đi vào giấc ngủ, mà bây giờ....
Trong lòng nàng chỉ có từng đợt chết lặng....
Tâm của nàng đã quên nên đau đớn thế nào.
Huyễn Mạt cúi đầu, hắc khí không ngừng tràn ra bên ngoài, đôi mắt đã phủ một màu đỏ rực.
Trong không khí, không hề thấy ma khí mang tính xâm lược, mà là từng điểm từng điểm bị người không hề có nhiệt độ dưới thân hấp thu.
Lúc Lâm Duyên đến, chỉ là phụ trách đem những thứ Huyễn Mạt yêu cầu đến rồi liền rời đi.
Huyễn Mạt lúc này, cũng sẽ không muốn gặp bất cứ ai.
Lâm Duyên cũng không rõ ràng lắm Huyễn Mạt rốt cuộc đang làm gì, bởi vì hiện tại kịch tình đã sụp đổ thành cặn bả, nàng thật sự hoàn toàn không dự đoán được bước tiếp theo rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Duyên cũng không rời khỏi, mà là cùng Băng Lăng các nàng đến ở sát vách.
Lâm Duyên đẩy cửa liền thấy Thần Khải đứng ở giữa sân.
Lâm Duyên xem như không nhìn thấy người này, lôi kéo Băng Lăng liền đi vào bên trong.
"Xin lỗi."
"Đừng, ta một tiểu nhân vật như hạt bụi không gánh nổi thần nữ nói chuyện như vậy." Lâm Duyên thấy người này liền tức giận, nếu như không phải người này ngu xuẩnz quá ngu xuẩn bị người lừa gạt xuống tu tiên giới, thần hậu kỳ quái kia cũng sẽ không đến, thần hậu không đến, làm sao có nhiều chuyện như vậy?!
"Lâm Duyên....." Thần Khải ủy khuất mở miệng, không biết nên nói gì, nàng cũng biết nàng sai rồi, nàng không nên xung động như vậy, lúc cái gì cũng không biết, còn nói lung tung...
Lâm Duyên thở dài: "Ngươi đến chỗ ta làm gì?"
"Ta muốn đi xem.. Tỷ tỷ..." Nàng bây giờ còn nhớ kỹ lúc còn rất nhỏ, có một nữ hài so với nàng còn gầy hơn, bị giam ở một nơi rất xa xôi trong cung điện.
Nàng nhớ kỹ câu đầu tiên nàng hỏi là: "Ngươi là ai?"
Lúc đó nữ hài kia trả lời: "Ngươi có thể cho ta một chút thức ăn không? Ta thật sự rất đói..." Ánh mắt của nữ hài kia đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp.
Lúc đó nàng chẳng qua là cảm thấy thật kỳ quái, tại sao phải đói? Thần là không cần ăn, không phải sao?
Về sau nàng mới biết được đó là tỷ tỷ của nàng, tuy rằng không biết vì sao lúc những vị thần khác nhắc đến tỷ tỷ của nàng sẽ có vẻ rất không thích, nhưng nàng rất thích tỷ tỷ.
Sau khi biết tỷ tỷ cần ăn, nàng còn khắp nơi tìm thức ăn cho tỷ tỷ.
Sau đó, nàng nghe nói tỷ tỷ không còn nữa, nàng còn khổ sở rất lâu.
Hiện tại tỷ tỷ đã trở về, nhưng nàng lại ngu xuẩn đến hại chết tỷ phu (?)....
Thần Khải đi thăm dò thật nhiều thật nhiều thứ, thậm chí cũng có cùng mẫu hậu trở lại thần giới, xem có thể tìm được phương pháp cứu sống tỷ phu không.
Nhưng.... Nàng lại không thể khiến mẫu hậu biết tỷ tỷ còn sống.
"Vào đi." Lâm Duyên nhìn Thần Khải đáng thương giống như một tiểu cẩu rơi xuống nước, cuối cùng vẫn là thở dài, khiến người ta vào nhà.
Kỳ thực, nếu nói nàng giận chó đánh mèo Thần Khải, không bằng nói nàng chán ghét bản thân, nếu như không phải lúc trước nàng tưởng tượng quá xa, thì làm gì có một nữ nhân như thần hậu?
Nếu như không phải nàng, hết thảy như thế nào lại tồn tại?
Nàng giống như một người chơi trò chơi, chưa từng quan tâm đến số phận của diễn viên, đối với nàng mà nói, vô luận kịch tình gì đều là tùy tâm sở dục, mà nàng, chưa bao giờ hối hận như giờ khắc này, hối hận bản thân trước kia mạn bất kinh tâm.
Đêm khuya vắng người, trên nhai đạo ở nhân giới còn có thể nghe được tiếng mõ canh rất xa truyền tới: "Trời nóng...vật không, cẩn thận...lửa củi..."
Mà Lâm Duyên, Thần Khải còn có Băng Lăng ở phía sau, đột nhiên mở mắt!
"Có ma khí!" Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhân giới tại sao có thể có ma khí!
Cũng chỉ là trong nháy mắt, ba người liền không phát hiện cổ ma khí đó nữa!
Nhưng Thần Khải lại có thể cảm giác được khí tức rất mỏng.
"Tỷ tỷ!" Thần Khải lập tức ý thức được vị trí của ma khí, chạy vội ra ngoài.
Lâm Duyên cũng ý thức được.
Ba người cơ hồ là lấy tốc độ sét đánh đẩy ra đại môn tứ hợp viện bên cạnh, sau đó một màn trước mắt khiến ba người hoàn toàn không biết đại não nên phản ứng thế nào!
"...."
"...."
"....."
Ba người vừa đẩy cửa ra thấy chính là Vân Ca trắng bệch nghiêm mặt hoảng sợ nhìn mọi người, mà trong tay nàng cầm một thanh kiếm, nhắm vào người đang hôn mê trên giường.
Nếu như không phải các nàng vào kịp...
Chờ một chút! Kịch tình quá phức tạp rồi, đại não hoàn toàn không đủ dùng!
"Tỷ phu a!" Thần Khải phản ứng trước nhất, trực tiếp chồm tới.
Kiếm trong tay Vân Ca chỉ đến, hỏi một câu mọi người muốn hộc máu: "Ngươi là ai!"
"...." Lâm Duyên nghe được câu này triệt để hết chỗ nói rồi, cái này chẳng lẽ chính là thiên lôi cẩu huyết ngàn năm bất biến trong truyền thuyết, lực công kích gần như trăm phần trăm, đây là mất trí nhớ trong truyền thuyết sao?
"Ta là muội muội ngươi a!" Thần Khải không quan tâm mà chồm tới.
"...." Đúng là muội muội ngươi a!
Còn chưa nhào tới liền thấy Thần Khải thẳng tắp bị đánh văng ra, sau đó liền thấy Huyễn Mạt vốn dĩ hôn mê ánh mắt thanh tỉnh.
Thần Khải đứng lên, đáng thương nhìn về phía Huyễn Mạt, nhưng lại không có được một ánh mắt của Huyễn Mạt.
Lâm Duyên cảm thấy lúc này, nàng và Băng Lăng làm bối cảnh thì tốt rồi, thật sự không cần lời thoại, thậm chí ống kính cũng không cần lia qua.
"Sư tôn...." Thanh âm khàn khàn để lộ ra chủ nhân có bao nhiêu thống khổ.
"...." Vân Ca quay đầu nhìn Huyễn Mạt thống khổ bất kham, so với dáng vẻ cao cao tại thượng thiên chi kiêu tử hoàn toàn khác nhau, trong mắt Vân Ca hiện lên nghi hoặc, cuối cùng vẫn là lên tiếng: "Ta là sư tôn của ngươi?"
"Lâm Duyên, chúng ta đi ra ngoài trước." Thần Khải lúc này cũng cảm thấy nguy hiểm, từ những gì nàng cảm nhận được trên người tỷ tỷ, tỷ tỷ chắc chắn sẽ không động thủ với tỷ phu, như vậy... Nàng vẫn nên dẫn theo Lâm Duyên cùng Băng Lăng đi trước!
Lâm Duyên gật đầu, cuối cùng còn nhìn thoáng qua Vân Ca đang mờ mịt, chỉ cảm thấy tràng cảnh cẩu huyết như vậy, chỉ cần là hài tử hay là yêu mệnh không muốn chết sớm đều sẽ biết né tránh tương đối khá!
Lâm Duyên cùng Thần Khải ra ngoài còn không cài cửa lại, Lâm Duyên cuối cùng nói một câu với Thần Khải bên cạnh, sau đó liền quát lớn với người bên trong: "Chuyện có thể giải quyết ở trên giường thì không nên xuống giường giải quyết a!"
Vừa nói xong, Lâm Duyên cùng Băng Lăng đã bị Thần Khải chộp thắt lưng ra khỏi tứ hợp viện, vừa vặn tránh thoát công kích của Huyễn Mạt.
Mới ra khỏi tứ hợp viện, ba người liền cười ha ha.
Thật tốt.
Vân Ca còn sống, thật tốt.
Dù cho không có ký ức, chỉ cần người này còn ở đây là tốt rồi.
Lâm Duyên vỗ vỗ vai Thần Khải: "Ngươi đoán, tỷ phu ngươi hiện tại có ổn không?" Lâm Duyên cười đến hèn mọn.
Thần Khải vẫn không nói gì, liền thấy Lâm Duyên còn đang cười bỉ ổi đã bị người khác khiêng đi.
"Tỷ phu, ta không biết, nhưng ta biết ngươi nhìn ra bọn ta bất ổn, sai, là tình cảnh rất tốt...." Sau đó Thần Khải quả đoán rời khỏi.
Thần Khải một mình, đi trên nhai đạo thanh lãnh ở nhân giới, nghe xa xa truyền đến tiếng mõ canh, trong lòng không khỏi từng đợt vui mừng, hình như, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng vui mừng như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.