Vân Ca cảm thấy bản thân nàng tốt xấu gì cũng là người từng làm lễ rửa tội, phải tôn trọng thói quen sinh hoạt của mỗi người, huống chi đối phương còn là tác giả H văn, hành động như vậy hẳn là đại khái có lẽ là trong lòng nàng ấy cũng không phải xem như đặc biệt khác người, bất quá đối tượng lại là người nữ, điều này làm cho Vân Ca rất bối rối! Lâm Duyên há miệng run rẩy uống vài ngụm cháo, sau đó rốt cuộc không nhịn được: "Đại sư tỷ... Ta sai rồi...." Vân Ca thấy Lâm Duyên đáng thường nhìn nàng, đặc biệt là đôi mắt ẩm ướt kia, Vân Ca không khỏi nhớ đến một hình ảnh 18+, mặt Vân Ca chuyển xanh, người này sẽ không không biết xấu hổ đến mức đó đi? "Không có việc gì." Nửa ngày Vân Ca mới nặn ra một câu như vậy, nàng thật sự là hỏi không ra những thứ khác! "Đại sư tỷ, chủ... Huyễn Mạt cùng.....đâu rồi?" Lâm Duyên phát hiện yêu nghiệt nhà nàng cư nhiên không ở đây, hơn nữa Huyễn Mạt cũng không có mặt! "Huyễn Mạt nói, Băng Lăng hóa hình chưa lâu, cần củng cố tu vi." Trong lòng Vân Ca nghĩ quả nhiên là tự nguyện, nếu không tại sao vừa nói đến Băng Lăng mặt lại đỏ rần. Lâm Duyên nếu như biết Vân Ca đang suy nghĩ gì, nhất định muốn khóc, mặt nàng đỏ, lý do rất đơn giản, đó hoàn toàn chính là vì xấu hổ a! Lúc Vân Ca đi ra, Huyễn Mạt đã chờ ở bên ngoài, mới ra đến ánh dương quang chói mắt khiến Vân Ca trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó liền thấy Huyễn Mạt một thân bạch y đứng dưới tàng cây lê hoa giữa mùa xuân tháng ba, đang nhìn về phía nàng, hình như đã đứng rất lâu, gió thổi đến, mùi hoa lê lượn lờ, không khỏi làm say lòng người... Thình thịch...thình thịch... Vân Ca theo bản năng dời đi ánh mắt,. Nàng.... Huyễn Mạt bước đến: "Sư tôn, nàng...." Nhắc đến Lâm Duyên, biểu tình của Huyễn Mạt có chút phức tạp. "Nàng không sao." Vân Ca nhớ đến một hình ảnh, tiện thể nhớ đến hình ảnh 18+ tương tự cách đó không lâu, bất đồng duy nhất chính là bên trong hình ảnh kia, nàng là một trong hai nữ chính, nghĩ tới đây mặt Vân Ca đỏ bừng, rõ ràng chỉ là đồ đệ nhà nàng nhập ma sau đó mất đi lý trí nên mới làm ra chuyện đó, rõ ràng khi đó trong lòng nàng là chán ghét, nhưng là bây giờ.... Nàng đã không nhớ được cảm giác chán ghét lúc đó là thế nào nữa rồi. Vân Ca đột nhiên nhíu mày, tại sao nàng có thể có ý nghĩ như vậy, hài tử trước mắt tuy rằng không phải thật sự là hài tử, nhưng là nàng nhìn nàng ấy từ một đoàn nhỏ biến thành dáng vẻ bây giờ, vì sao nàng sẽ có loại ảo giác này? Huyễn Mạt cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy tư tưởng của Vân Ca đã vòng vo mấy lần. Trong lòng Vân Ca đột nhiên nhớ đến một chuyện khác: "Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông rốt cuộc đang suy nghĩ gì, vì sao hành vi trước sau mâu thuẫn như vậy?" Vân Ca cảm thấy chuyện này rất rất kỳ quái, rõ ràng đều đã mật báo cho Vân Phù Môn, nhưng vì sao cuối cùng lại đến giúp đỡ? Huyễn Mạt nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn Vân Ca. Vân Ca bị tư thái tiểu nữ của Huyễn Mạt chọc cười, cho rằng Huyễn Mạt còn đang hổ thẹn chuyện lúc trước nhập ma phạm sai lầm, vươn tay xoa đầu Huyễn Mạt: "Đều đã qua rồi, mặc kệ hắn là vì sao làm như vậy, chúng ta nên làm đều đã làm, sau này cùng hắn không còn quan hệ gì nữa." "Sư tôn...." Huyễn Mạt cọ cọ vào bàn tay Vân Ca đang xoa đầu nàng, cẩn thận hỏi: "Sư tôn sẽ không cảm thấy là Lâm Linh sư thúc mật báo với chưởng môn nhân?" Vân Ca nở nụ cười: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Lâm Linh sư thúc là vi sư nhìn từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ không làm chuyện như vậy." Ánh mắt Huyễn Mạt buồn bã, không nói cái gì nữa. Lúc này, đúng lúc Băng Lăng đã trở về. Trên mặt Băng Lăng hoàn toàn không có vẻ xấu hổ khi bị đánh vỡ chuyện 18+ gì đó, vẻ mặt bình tĩnh mà đi đến. Vân Ca trái lại có chút lúng túng dời ánh mắt. "Chủ nhân, ta muốn vào xem Lâm Duyên." Giọng nói của Băng Lăng rất thanh thúy, trong lòng Vân Ca không khỏi cảm thấy có vài phần ngây thơ rực rỡ, Vân Ca lắc đầu, đem loại ảo giác này lắc ra khỏi đầu, làm sao có thể ngây thơ rực rỡ, diễn một màn lên giường kịch liệt thành dáng vẻ đó, ngây thơ rực rỡ chạy đi đâu? Lực chú ý của Huyễn Mạt đều ở trên người Vân Ca, nhìn thấy Vân Ca xuất thần, trên mặt còn có xấu hổ trong lòng đối với Băng Lăng cùng Lâm Duyên có chút giận chó đánh mèo, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là ý bảo Băng Lăng có thể đi. "Sư tôn, chuyện hôm nay..." Mặc kệ nói như thế nào, hai người này đều là thủ hạ của nàng. "Không sao, là ta không dạy tốt sư muội." Vân Ca đột nhiên nghĩ tới Băng Lăng là Băng Thú hóa hình, Băng Thú bất quá chừng hai mươi tuổi, dù cho đã hóa hình, cũng không che giấu được, trong linh thú ở tuổi này vẫn còn là giai đoạn cái gì cũng không hiểu, nhưng Lâm Duyên lại không phải, Lâm Duyên nàng là tác giả H văn... Tư tưởng cùng đạo đức đã bị ăn mòn thành bộ dạng gì rồi cũng không biết, hơn nữa lúc đó Lâm Duyên còn gọi ra một câu rất tiêu hồn.... Lâm Duyên cũng không biết bản thân bị đem ra đầu súng, hơn nữa còn trúng đạn vô cùng thảm liệt, vì vậy thời gian nàng đang gặp phải nguy cơ về lễ tiết... Ách, sai, là trinh tiết, nếu như nàng có thứ đó. "Ngươi có ý gì? Chớ làm loạn a! Vân Ca cùng Huyễn Mạt đều ở bên ngoài a!" Lâm Duyên thấy Băng Lăng xông đến, thật sự muốn khóc lên, tuy rằng hai người cùng một chỗ đã làm một chút chuyện, rất thoải mái, nhưng.... Không thể không tiết chế như vậy a! Không thể vừa đơn độc ở chung liền làm một chút gì đó a! "Không phải ngươi rất nhớ ta sao?" Băng Lăng hôn lên gương mặt đã đỏ ửng của Lâm Duyên, dụ dỗ nói, theo Băng Lăng, nếu Lâm Duyên chấp nhận đó là vì không cách nào khống chế bản thân, còn nếu như cự tuyệt, thì đó là dục cự hoàn nghênh. "...." Lâm Duyên run lên một cái, thật sâu cảm thụ được rụt rè của người này toàn bộ đã ném ra ngoài vũ trụ rồi, xong rồi sư tỷ sẽ nghĩ như thế nào về nàng? Đợi một chút! Sư tỷ hình như đã nói một câu, lúc đó nàng hỏi sư tỷ Băng Lăng đi đâu, sư tỷ nói Băng Lăng hóa hình chưa lâu.... .... Hóa hình chưa lâu.... .... Hóa hình... ....Hình.... ヽ(*.>Д<)o゜ sư tỷ nàng đã biết... Biết Băng Lăng nàng là thú! Nhân thú a! nhân sinh quan của sư tỷ nhất định bị ta thay đổi một lần nữa rồi.... Sư tỷ, ta không phải cố ý.... Lâm Duyên nhớ đến dáng vẻ muốn nói lại thôi ngay từ đầu của Vân Ca, nhớ đến ánh mắt Vân Ca nhìn nàng, liền nghĩ tới ánh mắt của Vân Ca lúc biết nàng là tác giả viết tiểu thuyết H văn, trong lòng phức tạp a! Hết lần này tới lần khác lúc này Băng Lăng còn phải tìm đường chết khiêu khích nàng, Lâm Duyên trong lòng tức giận a! Trực tiếp xoay người, hận không thể cắn chết người này! Lúc Vân Ca tiến vào, liền thấy Lâm Duyên thoáng chốc đem Băng Lăng đẩy ngã trên giường, sau đó cắn tới cắn lui, lẽ ra nàng muốn vào nói với hai người kia những dự định tiếp theo, Huyễn Mạt còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống bên trong liền bị Vân Ca lôi kéo ra ngoài. Quả nhiên, nàng không có đoán sai.. Ai... Tôn trọng cách sống của mỗi người, nhất định phải tôn trọng cách sống của mỗi người, bất quá.... Vân Ca cảm thấy cần phải, nhất định phải nói với Lâm Duyên một chút, loại chuyện này vẫn nên khắc chế một chút sẽ tốt hơn, làm nhiều hại thân... Lâm Duyên: ヽ(*. >Д<)O゜ sư tỷ, ngươi nghe ta giải thích a! Giải thích a! Ta thật không phải là sắc lang! Lúc đi ra, vừa quay đầu lại liền đối mặt ánh mắt mê mang của Huyễn Mạt. Vân Ca có chút xấu hổ, nàng phải giải thích thế nào với Huyễn Mạt về nữ nữ yêu cùng nhân thú yêu ở bên trong? "Sư tôn cảm thấy...." Biểu tình của Huyễn Mạt có chút bi thương nói không nên lời, dừng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là dưới ánh mắt nghi hoặc của Vân Ca tiếp tục nói: "Sư tôn cảm thấy hai người bọn họ ghê tởm sao?" Vân Ca lấy làm kỳ quái: "Sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Mỗi người có lựa chọn của riêng mình, có cách sống của riêng mình, chúng ta không có tao ngộ của các nàng, cho nên chúng ta không có quyền lợi đánh giá lựa chọn của các nàng." Vân Ca rất ít nghe nói về nữ nữ luyến ái, trong nhân sinh quan trên cơ bản không có tiếp xúc gì, nhưng nghe nói qua không ít nam nam luyến ái, Vân Ca cũng không phải hủ nữ, nhưng cũng sẽ không kỳ thị bọn họ, theo Vân Ca, vô luận là đồng tính hay dị tính, cuối cùng là cùng người mình thích ở bên nhau, đều là lựa chọn của bản thân, dưới tính huống không ảnh hưởng đến người khác, thì ngoại nhân không có quyền đánh giá sự lựa chọn này. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRÙM truyện.c om ] "Sư tôn...." Huyễn Mạt không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể cúi đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng sư tôn. Vân Ca phát hiện hai ngày này Huyễn Mạt càng ngày càng giống Tiểu Huyễn Mạt lúc trước, càng ngày càng dính người, giống như một tiểu hài tử. Vân Ca mỉm cười xoa đầu Huyễn Mạt: "Huống chi ái tình một khi đã đến, có ngăn cũng ngăn không được." Ha ha... Nàng cảm thấy vẫn là Huyễn Mạt không có tiếp xúc qua thế sự, đặc biệt còn chưa có tiếp xúc qua ái tình cũng đã tiếp xúc hai lần 18+ đã cho Lâm Duyên cùng Băng Lăng mặt mũi. "...." Mặt Huyễn Mạt thoáng chốc đỏ lên, từ góc độ của Vân Ca nhìn đến đều có thể thấy lỗ tai đã đỏ bừng của Huyễn Mạt. Ái tình đến có ngăn cũng không ngăn được....không ngăn được.... Không biết vì sao, lúc nghe được câu này cả người Huyễn Mạt đều tốt hơn rồi... Tình yêu của nàng..... Hy vọng cũng là như vậy, có ngăn cũng không ngăn được... Huyễn Mạt suy nghĩ một chút, trong lòng có một số kế hoạch vẫn nên hủy bỏ đi. Nàng không muốn sau khi hai người cùng một chỗ, Vân Ca bởi vì những kẻ râu ria đó mà trách nàng, Huyễn Mạt nghĩ, nếu như Vân Ca nguyện ý chấp nhận nàng, nàng cũng không phải không muốn buông xuống một số chuyện. Vân Ca cũng không biết cách nghĩ lúc này của Huyễn Mạt, nàng còn đang suy tư, hiện tại tình huống của các nàng cũng không khá lắm, Vân Phù Môn tìm tới nơi này đó là chuyện sớm hay muộn, hiện tại lại thêm Quy Nhất Tông... Vân Ca nhíu mày, sự tình càng ngày càng phức tạp, chờ chuyện Lâm Duyên bên kia kết thúc, sau đó lại hỏi Lâm Duyên một chút, có phải có tình tiết nào đó mà nàng ấy đã quên hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]