Quý Kiêu cảm thấy bản thân mình phải nhìn nhận lại người trước mắt một lần nữa, loại người như Lâm Tử này, ngày thường đến quần lót của mình cũng không nhận biết được, mỗi lần thu quần áo còn có thể thu nhầm cả quần lót của người khác vào tủ mình, đột nhiên biến thành điều tra viên hiểu rõ tường tận, điều này làm cho Quý Kiêu cực kỳ khiếp sợ.
Hơn nữa không chỉ khiếp sợ không, con to cả đầu, nếu như Lâm Tử nhận định người nâng cây cột ra chính là Đinh Mùi, vậy thì anh nên giải thích Đinh Mùi lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
“Cậu còn nhớ chuyện này luôn?” Quý Kiêu nằm đối mặt với Lâm Tử, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào mới tốt.
“Vô nghĩa, dưới loại tình huống đó, tôi cũng chưa chết, làm sao mà mới quay qua quay lại đã quên được?”
Lâm Tử cực kỳ khinh thường khả năng lái chuyện vụng về của Quý Kiêu, “Ngài có thể trả lời thẳng vào vấn đề không nào?”
“Làm sao mà cậu lại cảm thấy người kia là Đinh Mùi vậy?”
Quý Kiêu cảm thấy rất kỳ quái ở chỗ này, kỳ thật Lâm Tử cũng chưa tiếp xúc với Đinh Mùi nhiều, lúc đó tên này còn chưa kịp nhìn rõ mặt Đinh Mùi.
“Thật ra nếu chỉ nghe giọng thì đúng là không nghe được là ai, có điều nhìn đến tay người ấy, trên cổ tay là cái lục lạc kia, ngày đó cậu ấy đến tìm cậu tôi đã thấy trên tay cậu ấy rồi,“ Lâm Tử cười cười, “Trở về nhớ lại thì nhận ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552603/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.