Hiện trường đang rất có nhiều người cứu hộ, đang suy nghĩ biện pháp di dời cần trục, máy móc cỡ lớn lại đây sẽ cần nhiều thời gian, nhưng người đang bị kẹt trong đám cháy trên tầng lầu thì không thể chờ, trước tiên ưu tiên cứu người.
Lính dân quân phụ cận cùng với đội của bọn họ phân thành mấy hướng, tiến vào trong các phòng ở bắt đầu cứu viện.
Phòng ở đã hoàn toàn hư hại, đồ đạc các thứ đều đã bị cháy lung tung hết, lúc Quý Kiêu vác theo công cụ cứu hộ đi vào sảnh tầng một, một mảng cửa chống trộm ở ngay chính diện đột nhiên đổ xuống ngay sát anh, nện dưới mặt đất bốc lên một đống tro bụi làm người ta sặc sụa.
“Đi theo cầu thang lên, cẩn thận chút.” Lâm Tử ở phía sau nói một câu.
Lúc bụi tan đi, Quý Kiêu mới nhìn thấy sau cửa là cầu thang đã hoàn toàn biến dạng bề mặt, các mảnh đá lởm chởm cùng với lõi thép ngang dọc tứ tung nhìn như tác phẩm nghệ thuật đương đại.
Thang chỉ leo được một nửa là không cách nào lên được nữa, đã bị phá hỏng. Quý Kiêu ngẩng đầu lên thấy được tên đỉnh đầu là sàn nhà tầng 2, mặt trên có một cái lỗ hổng miễn cưỡng một người qua được.
“Tôi chui lên từ chỗ này.” Quý Kiêu chỉ trên mặt hố,
“Cậu nâng tôi lên chút.”
Lâm Tử nhận lấy túi công cụ của Quý Kiêu ném qua một bên, nâng chân anh đẩy lên: “Quý đại gia.... Ngài cũng nặng quá ha.”
“Cái đồ phế vật nhà cậu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552602/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.