- Mất rồi, mất rồi, chẳng thấy đâu cả, làm sao giờ?
Sáng sớm bảnh mắt, ai đó thừa năng lượng đi vòng quanh nhà, hô hào gào thétỉnh ỏi. Nó dụi dụi mắt, ló đầu qua cửa phòng, ngoắc ngoắc tay gọi cáingười đang gây ô nhiễm tiếng ồn kia.
- Thiên Nhi,sáng ra đã luyện cơ mồm rồi, em vội đi đầu thai hả?
- Mất rồi, mất rồi, cuộc đời em thế là mất rồi?
- Ai mất, mất bao giờ, vì sao mất, cần cũng lễ cái gì không?
- Cúng cái thúng, em đang bảo tấm vé của em kìa, tấm vé lên chuyến tàutình nhân hạng sang mất rồi, em định đi cùng Lay, nhưng bây giờ tìmkhông thấy.
- Vậy nghỉ ở nhà cho khỏe, thế nhá.
Nó đóng sập cửa, ngáp một cái rõ vô duyên rồi lại lao lên giường ngủ tiếp. Ngoài cửa Thiên Nhi dậm chân cau có, đứng ưỡn người, lấy hết sức bìnhsinh, đạp mạnh vào cửa cánh cửa phòng oanh liệt bất mở, in hằn vết giàytrên tấm gỗ. Cô cười đắc thắng, hôm trước Seny đá bay cửa, hôm nay côhọc tập theo
- Nguyệt Hải Băng, nói cho chị biết, chiếc véđấy em phải xếp hàng mấy tháng mới có được, nhưng nếu hiện tại em khôngcó ở đó thì sẽ không được lên tàu, chị phải đến đấy xí chỗ cho em, nếukhông em nhảy xuống cho chị xem
Thiên Nhi đu qua đu lạicạnh cửa sổ đe dọa, điều này cũng chẳng mấy làm nó để tâm, phẩy phẩy tay vài cái ra vẻ xua đuổi, nó tiếp tục ngủ.
Tóc xanh mượt uốn nhẹ, mắt chuốt mascara đã cong này còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-do-troi-danh-co-cu-doi-day/1857017/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.